Chương 22: Trọng Thuỷ Cầu Hôn
Trần Vũ ánh mắt nhìn ngang liếc dọc, có chút hưng phấn
“ Đây chính là Việt Nam của hơn 2000 năm trước sao ? ”
Vừa nói, hắn còn hít vào một hơi sâu. Mùi thơm đồng quê dịu nhẹ để Trần Vũ tinh thần buông lỏng đi rất nhiều
Thật mẹ nó sảng khoái !!
Không thể không nói, bầu không khí của 2000 năm trước thật trong lành. Nào giống Hà Nội bây giờ thuần một mùi xăng xe với khói bụi các kiểu.
Đi bên cạnh Trần Vũ, Mỵ Châu có chút ngẩn ngơ. Từ Cõi Trời trong nháy mắt trở lại chốn cũ để Mỵ Châu có cảm giác, hết thảy tựa như là mở vậy
Trần Vũ liếc mắt một cái, đi tới vỗ vai người đẹp
“ Châu, không được ta đi thăm quan sao?”
Mỵ Châu lúc này mới tỉnh hồn lại, luống cuống đáp
“ Vâng ”
Sau đó nàng dẫn Trần Vũ rời khỏi mái đình.
“ Hội Trưởng, ban nãy là Đình Thiên Thanh, là nơi th·iếp hay đến hay nghỉ ngơi”
“ Còn đây là gian phòng của th·iếp, tên là Điện Ánh Trăng ”
…
Một đường rời khỏi Đình Thiên Thanh, Mỵ Châu vẫn luôn giới thiệu cảnh quan cho Trần Vũ. Càng nói, nụ cười trên mặt thiếu nữ càng trở nên đậm đà.
Về phần Trần Vũ hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe. Nhìn Mỵ Châu phẳng phất tựa như biến thành con người khác, trở nên hoạt bát hơn nhiều. Hắn không khỏi nghé mắt. Không nghĩ tới, Mỵ Châu cũng có một mặt này. So với bộ dạng nhút nhát, dễ bắt nạt ban nãy quả thực đáng yêu hơn nhiều
Trần Vũ không biết rằng, đây mới là tính cách thật của Mỵ Châu.
Nhưng bởi trước đó, Mỵ Châu cho rằng mình đang ở ở Cõi Trời, một nơi mà trong tiềm thức là một nơi linh thiêng. Thế nên mặt ngoài Mỵ Châu tỏ ra bình thản, nhưng nội tâm vẫn ôm tâm thái “ người phàm” đối với “ thần linh” như sợ hãi lo lắng tôn sùng các kiểu. Nói trắng ra, là tự ti mặc cảm .
Dù cho Trần Vũ hay chúng nữ đều rất hoà ái dễ gần thì Mỵ Châu cũng không hoàn toàn buông bỏ được quan niệm này. Có lẽ, phải đến khi bản thân Mỵ Châu nắm giữ sức mạnh to lớn, lúc đó nàng mới thực sự tự tin
Hai người sóng vai mà đi, trên đường bắt gặp không ít cung nữ đang làm việc. Khi thấy Mỵ Châu, bọn họ đều vội vàng quỳ bái, kêu lên một tiếng “ Công chúa điện hạ”
Sau đó, khi thấy Trần Vũ, một đám cung nữ không khỏi ngẩn ngơ. Mãi cho đến khi hai người đi xa rồi, vẫn không có tỉnh hồn lại
Đi ra khỏi Điện Ánh Trăng, Trần Vũ nói với Mỵ Châu
“ Mỵ Châu, đưa ta đi gặp cha nàng”
Mỵ Châu nghe vậy gật đầu, rồi dẫn theo Trần Vũ đi tìm cha mình. Nàng biết hiện tại, phụ hoàng mình đang ở đâu
************
Cung cấm. Tại ví trị mà sau này Đền An Dương Vương được xây dựng, có một toà cung điện to lớn. Đây là nơi An Dương Vương làm việc hàng ngày, cũng như tiếp đón sứ thần ngoại bang
Thời gian này, ở trong cung điện rất náo nhiệt. Các lạc hầu, lạc tướng thì quây quần ngồi uống rượu chém gió.
Tại chính giữa cung điện thì có một đoàn mỹ nữ ăn mặc gợi cảm đang uốn éo, nhảy lên vũ khúc mua vui cho quan khách
An Dương Vương Thục Phán mặc dù đã ngoài 40, nhưng thể hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, một nửa phía trên cởi trần để lộ cơ bụng cuồn cuộn, không thua kém gì các tráng sĩ trẻ tuổi.
Cái này khiến An Dương Vương trên người mang theo một loại hoàng uy của sức mạnh, áp lực mười phần
An Dương Vương ngồi trên ngai vàng, mặt mày hớn hở vừa uống rượu, vừa thưởng thức vũ đạo
Trong số các quan khách ở đây nổi bật lên một người.
Một thanh niên tuổi còn khá trẻ, chỉ khoảng ngoài 20 tuổi. Mi thanh mực tú, dáng dấp thư sinh, thoạt nhìn công tử hào hoa phong nhã .
Điểm khác biệt rõ rệt nhất là cách ăn mặc của hắn. Không giống người Âu Lạc mặc áo váy quấn để hở một phần thân trên. Kẻ này mặc phục trang kín đáo, với màu chủ đạo là đen, ông tay áo dài đến chân. Đây là phục trang của nhà Tần bên Trung Quốc . Rất rõ ràng, thiếu niên này không phải người Âu Lạc .
Hắn là con trai của Nam Việt Vương Trọng Thuỷ, thái tử của Nam Việt : Trọng Thuỷ
Trọng Thuỷ theo lệnh của Triệu Đà, Trọng Thuỷ mang theo sinh lễ tới Âu Lạc cầu hôn. An Dương Vương nghe tin liền tổ chức yến tiếc thiết đãi.
Rượu quá ba tuần, mắt thấy thời cơ đã đến. Trọng Thuỷ liên đứng dây cung kính
“ Thưa Đại Vương”
Nghe thế, An Dương Vương liếc nhìn Trọng Thuỷ, sau đó vung tay ra hiệu cho cung nữ rút lui.
Đoạn hướng mắt về phía Trọng Thuỷ, tươi cười
“ Thái tử Trọng có gì muốn nói với bản vương”
Trong bữa tiệc, Trọng Thuỷ bằng vào tài ăn nói trời phú thành công gây được ấn tượng tốt đẹp với An Dương Vương. Thế nên dù Trọng Thuỷ là con trai của kẻ thù, thái độ của An Dương Vương vẫn rất niềm nở
Trọng Thuỷ liền cung kính tâu lên
“ Thưa Đại Vương tôn quý. Nghe rằng Âu Lạc có nàng công chúa nhan sắc tuyệt trần, tên là Mỵ Châu. Thần hâm mộ đã lâu. Nay xin phép vua cha đến Âu Lạc cầu hôn,. Trước là cùng công chúa lên duyên vợ chồng, sau là kết tinh bang giao hai nước ”
“ Mong Đại Vương thành toàn”
Vừa nói Trọng Thuỷ nói xong còn quỳ xụp suống, thể hiện thái độ kiên quyết của mình.
Bất quá, bởi vì cúi đầu nên An Dương Vương không có nhìn thấy nhãn quang lạnh lẽo của Trọng Thuỷ. Hiển nhiên, tâm hắn không có thành thật như bên ngoài
Ngồi ở trên bản toạ, An Dương Vương nhìn Trọng Thuỳ quỳ lạy, tâm lý không khỏi đắc ý.
Thân là thái tử của Nam Việt, mang theo bộ mặt của một nước lại tự nguyện quỳ trước vua nước khác. Hàm ý trong đó, người thông mình đều có thể nhìn ra.
Nam Việt đang hướng Âu Lạc chịu thua
Cũng có nghĩa, cuộc chiến giữa Nam Việt và Âu Lạc. Phần thắng thuộc về An Dương Vương
Đây chẳng phải chuyện đáng để An Dương Vương cao hứng sao ?
“ Thái tử, mau đứng lên ah” An Dương Vương cười to, phất tay ra hiệu cho Trọng Thuỷ đứng lên .
Đoạn nói : “ Bản Vương đích thực là có đứa con gái tới tuổi lấy chồng. Thái tử muốn bản vương gả con bé cho cũng không phải không thể”
“ Chỉ là xuất giá theo chồng. Mà bản vương có mỗi một đứa con gái. Bản Vương không nỡ để con bé đi. Thế nên bản vương có ý định tuyển rể quý. Nếu thái tử đồng ý, thì chẳng phải đẹp thay”
An Dương Vương híp mắt nhìn Trọng Thuỷ.
Trước đó, Trọng Thuỷ đã mang theo lễ vật tới giảng hoà, An Dương Vương cũng vui vẻ chấp nhận.
Nhưng chuyện kết hôn với Mỵ Châu thì ông ta chưa có lập tức đồng ý.
Thứ nhất, An Dương Vương rất yêu thích Mỵ Châu, không muốn con gái lấy chồng phương xa.
Thứ hai, An Dương Vương muốn nhân cơ hội này, đặt lại “ địa vị” của Âu Lạc trong mối quan hệ giữa hai nước
Nên nhớ, Trọng Thuỷ là thái tử của Nam Việt. Nếu như hắn ta ở rể Âu Lạc. Há chẳng phải nói Âu Lạc trên cơ Nam Việt. Cũng tức là, ở mặt địa vị, Âu Lạc nằm ở vị thế đại ca, Nam Việt chỉ là tiểu đệ mà thôi
Cuối cùng, An Dương Vương muốn thử xem Trọng Thuỷ thật sự có tình ý với Mỵ Châu không ? có dám sẵn sàng vì con bé ở rể Âu Lạc không ? Nếu có, vậy coi như con bé Mỵ Châu tìm được nơi quy túc. Người làm cha như ông ta cũng vui lòng. Dù sao, thân phận còn đó, Trọng Thuỷ không dễ gì mà buông bỏ được
Trọng Thuỷ là kẻ thông minh, nếu không cũng chẳng được Nam Việt Vương giao cho trọng trách to lớn này. Hắn tất nhiên là nghe được ra thâm ý trong lời nói của An Dương Vương.
Trong lòng mọc lên vô biên lửa giận.
Thân là thái tử một nước, lại đi ở rể nước khác. Đây là nỗi nhục không chỉ của hắn, mà của cả Nam Việt. Trọng Thuỷ tất nhiên là phẫn nộ vô cùng
Nhưng nghĩ đến kế hoạch trong tương lai, Trọng Thuỷ không thể không đè nén cảm xúc này. Ngoài mặt cố gắng nặn ra nụ cười kích động. Đồng thời cúi đầu để che đi cảm xúc của mình
“ Chỉ cần được lấy Mỵ Châu, thì Trọng Thuỷ sẵn sàng ở rể Âu Lạc”
Lần này đến phần An Dương Vương kinh ngạc. Ông ta không nghĩ tới Trọng Thuỷ lại đáp ứng sảng khoái vậy
Xem ra đứa trẻ này đích thực yêu thích con gái mình ah
Thế là An Dương Vương cao hứng
“ Nếu thái tử đã nói vậy. Mối hôn sự này, bản vương….”
“ Ta không đồng ý”
Đột nhiên, một thanh âm hùng hậu vang lên cắt đứt lời An Dương Vương.
Im lặng !!
Toàn bộ cung điện triệt để lâm vào mộng bức, im lặng tới mức nghe được cả tiếng muỗi kêu .
Trên đài cao, sắc mặt An Dương Vương cứng đờ lại. Hiển nhiên không ngờ tới, có người dám cắt ngang lời mình
Từ xưa tới nay, lệnh vua như lệnh trời chưa một ai dám phản đối. Mà kể cả có, cũng đợi cho vua nói xong thì mới lên tiếng. Ấy thế mà giờ phút này, lại có kẻ dám cắt ngang lời ông ta.
Đối với bậc đế vương đây là một sự xúc phạm !!