Chương 9: Tín đồ
Trương Hoài Nhân không phải cảnh sát. Nhiệm vụ của hắn là giải quyết những việc khó lường mà người thường không giải quyết được. Nói nôm na, trách nhiệm của Trương Hoài Nhân là giải quyết những sự kiện siêu nhiên. Dĩ nhiên, hiện nay hắn còn chưa biết chắc là siêu nhiên ở vấn đề nào, ở mức độ nào. Tuy hắn đoán vụ việc liên quan đến Tà Giáo, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán dựa vào kinh nghiệm của bản thân, chứ không phải đã có chứng cứ xác nhận chuyện này liên quan đến Tà Giáo.
Đêm dần về khuya, hai người họ ngồi ở quầy tiếp tân của Cục Cảnh Sát, chờ đợi manh mối mới.
Liên quan đến vụ án đặc biệt nghiêm trọng, việc cảnh sát phải thức cả đêm, thức liên tục mấy ngày là chuyện bình thường.
Khoảng 10h đêm, một nữ cảnh sát mang hàm Đại Úy đến báo cáo thông tin mới nhất: “Báo cáo. Hung khí cắt cổ n·ạn n·hân được xác định là một cây kéo lớn, loại kéo chuyên dùng để tỉa cành cây. Về loài động vật họ giun trên đầu n·ạn n·hân, chúng em thống nhất cho rằng nó là một loại sinh vật đến từ khu vực bên ngoài. Xin hết.”
“Khu vực bên ngoài !?” Nguyễn Anh Dũng lặp lại. Sau đó anh ta bỗng trở nên nghiêm túc, hỏi: “Bọn em chắc chứ?”
“Vâng, chúng em đã kiểm tra toàn diện, sau đó thống nhất như vậy.” Nữ cảnh sát mang hàm Đại Úy dùng giọng khẳng định.
“Tà Giáo. Không thể sai được.” Giọng nặng nề của Trương Hoài Nhân vang lên.
Nguyễn Anh Dũng trầm ngâm chốc lát, tâm sự nặng nề không kém Trương Hoài Nhân. Anh ta đứng dậy bảo nữ Đại Úy: “Em liên hệ anh Nam, nhờ q·uân đ·ội hỗ trợ. Anh cần gọi điện thoại báo lên các cấp trên.”
“Vâng.” Nữ Đại Úy đáp một tiếng rồi quay người đi về văn phòng của mình.
Nguyễn Anh Dũng nhìn Trương Hoài Nhân, lại hỏi thăm về vấn đề cũ: “Một mình cậu có thể giải quyết được sao?”
Lần này Trương Hoài Nhân không có lên tiếng trả lời ngay, hắn suy tư một lát, thở dài: “Có q·uân đ·ội hỗ trợ, mọi chuyện hẳn là không sao!”
Nguyễn Anh Dũng hỏi lại một lần nữa: “Là Tà Giáo, lại còn có sinh vật ở khu vực bên ngoài, cậu chắc chứ?”
Chúng không phải là kết quả của một cộng một, không phải kiểu bắt cầu A dẫn đến B. Đây là hai yếu tố có phản ứng hóa học với nhau, Tà Giáo thêm vào sinh vật ở khu vực bên ngoài chẳng khác gì quả bom bình thường được tân trang thành bom h·ạt n·hân. Loại bom có sức công phá kinh hoàng này có thể nổ bay cả một thành phố, là loại cực kỳ nguy hiểm.
Trương Hoài Nhân đương nhiên hiểu được lo nghĩ của Nguyễn Anh Dũng, hắn dùng giọng chắc chắn cho câu trả lời: “Anh yên tâm!”
Nguyễn Anh Dũng than nhẹ: “Không phải tôi không tin tưởng cậu, chỉ là việc này… Cậu biết đấy, nếu không xử lý tốt, hậu quả không thể nào đo lường được.”
“Em biết.” Trương Hoài Nhân đưa mắt nhìn ra màn đêm tối tăm bên ngoài, đáp lại. “Em chợp mắt tí đây, có gì cứ gọi em dậy.”
Nói hết câu, Trương Hoài Nhân kéo ghế tới kế bên tường, ngả lưng dựa vào tường, nhắm mắt.
Nguyễn Anh Dũng nhìn về thân thể trai trẻ đang có những tiếng hít thở đều đều, quay người đi vào bên trong, đi về phòng của mình, đóng cửa và gọi điện thoại. Anh ta không muốn âm thanh những cuộc gọi của mình làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Trương Hoài Nhân. Anh ta biết sắp tới là một cuộc chiến lớn, Trương Hoài Nhân cần đảm bảo có thể trạng tốt nhất.
30 phút sau, từ quân doanh phía bắc thành phố, mười chiếc xe bán tải mang biển số đỏ chở theo hai mươi đội lính đặc chủng xé tan màn đêm tĩnh mịch, chia nhau chạy về các ngã trong thành phố. Quân đội các khu vực lân cận cũng được điều về tăng cường cho các cửa ngõ thành phố Anh Kỳ.
Hơn một tiếng sau, ba chiếc xe bán tải chở theo ba đội lính đặc chủng dừng trước Cục Cảnh Sát. Họ bắt đầu giao tiếp công việc với Nguyễn Anh Dũng, người đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
11 giờ 12 phút, Trương Hoài Nhân bị Nguyễn Anh Dũng lay dậy.
“Có phát hiện mới à anh?” Trương Hoài Nhân hỏi.
“Không, là h·iện t·rường v·ụ á·n mới.” Khuôn mặt Nguyễn Anh Dũng nhăn nhăn lại, anh ta cảm thấy khó chịu vì chuyện này.
“Đi.” Trương Hoài Nhân lời ít nghĩa nhiều.
Nguyễn Anh Dũng cũng không phí lời, nhanh chóng dẫn Trương Hoài Nhân đi về phía hai chiếc xe bán tải của q·uân đ·ội đang chờ sẵn.
Đợi họ lên xe, hai chiếc xe bắt đầu lao vùn vụt.
Ngồi trong xe, Nguyễn Anh Dũng giới thiệu với Trương Hoài Nhân hai người ngồi ở ghế đằng sau: “Bên trái là anh Nghĩa, bên phải là anh Kiên. Hai anh là hai đội trưởng của đội số bốn và số năm.”
Nguyễn Anh Dũng đưa tay phải về phía Trương Hoài Nhân, làm dấu: “Còn đây là đồng chí Nhân, người nhận nhiệm vụ giải quyết sự việc đặc thù.”
Trương Hoài Nhân nhìn hai người đội trưởng. Hai người đội trưởng đều có khuôn mặt góc cạnh, thân hình vạm vỡ. Đội trưởng Nghĩa là người có khuôn mặt chữ điền, tóc ngắn. Đội trưởng Kiên là người có khuôn mặt tròn, nhìn kỹ thì thấy anh ta để đầu đinh.
Hai bên lặng lẽ đánh giá về nhau, người nào cũng có hiểu biết về công việc của đối phương.
Trương Hoài Nhân đã quen thuộc với những tình huống như thế này, hắn tự nhiên cũng hiểu vì sao Nguyễn Anh Dũng giới thiệu hai người đội trưởng đội bốn và đội năm cho mình.
Trương Hoài Nhân lên tiếng trước: “Chắc các anh cũng đã từng hỗ trợ rồi?”
Hai người đội trưởng liếc nhìn nhau, sau đó đội trưởng Nghĩa đáp: “Vâng.”
“Tình huống lần này rất nguy hiểm, có thể nguy hiểm gấp nhiều lần so với những lần các anh đã hỗ trợ trước kia.” Trương Hoài Nhân sắp xếp ý nghĩ rồi mới nói. “Yêu cầu của tôi chỉ có một, nhớ kỹ, các anh không hỗ trợ chiến đấu, nếu xảy ra chiến đấu, các anh chỉ phụ trách ngăn cản bất cứ ai tiến tới gần khu vực chiến đấu.”
Đội trưởng Nghĩa trầm giọng hỏi: “Xin hỏi ngăn cản đến mức độ nào?”
Trương Hoài Nhân nhấn mạnh: “Giết!”
Một chữ đơn giản phát ra từ miệng Trương Hoài Nhân, nhưng ý nghĩa và ấn ý thì ai trong xe cũng hiểu.
Trong xe bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ, không khí trở nên nặng nề, không ai lên tiếng gì nữa.
11 giờ 35, họ tới h·iện t·rường v·ụ á·n mới.
Nhìn thấy Trương Hoài Nhân và Nguyễn Anh Dũng đi cùng q·uân đ·ội, hai nam cảnh sát canh giữ bên ngoài không có cản lại.
Hai người họ lần lượt đi vào căn nhà ba tầng, lên cầu thang đi tới tầng hai, đi tiếp tới căn phòng có một người cảnh sát đang đứng canh ở ngoài. Lần này Nguyễn Anh Dũng đi trước, người cảnh sát đứng canh nhận ra anh ta, nên cũng không ngăn lại hỏi.
Trương Hoài Nhân theo sau Nguyễn Anh Dũng chừng hai bước chân, hắn vừa vào trong phòng, ngay lập tức nhìn thấy các kỹ thuật viên đang chụp ảnh, bận rộn qua lại khắp nơi.
Trương Hoài Nhân liếc nhìn một bộ bàn làm việc ở góc trái căn phòng, nhìn tiếp về phía thân ảnh của Nguyễn Anh Dũng. Lúc này Nguyễn Anh Dũng đang đứng ở trước cửa căn phòng bên trong. Anh ta đứng đó không nhúc nhích, như bị thứ gì hút mất hồn.
Trương Hoài Nhân tiến về phía Nguyễn Anh Dũng, nhìn vào phòng, dõi mắt nhìn cái giường trong phòng. Thấy tình cảnh bên trong, Trương Hoài Nhân thất thần.
Trên giường là hai t·hi t·hể không đầu, một nam một nữ. Nam không mặc gì, nữ mặc áo ren ngực cùng vớ đen. Nam ngồi dưới, nữ ngồi trên hạ bộ người nam, hai người ôm lấy nhau. Thân dưới hai người tiếp xúc nhau, nhìn tư thế của hai người họ là nghĩ ngay tới tư thế quan hệ nam nữ.
Như hai vụ án trước, cổ hai bộ t·hi t·hể bị chặt đứt, đầu không biết bị h·ung t·hủ mang đi đâu, trên cổ là loại giun ở khu vực bên ngoài. Đầu ngoài không khí của nó là sáu cánh hoa màu đỏ rực.
Sau lưng mỗi t·hi t·hể là một cái ly thủy tinh chứa máu, cánh hoa rơi xung quanh ly thủy tinh. Phía ngoài ly thủy tinh và hai bộ t·hi t·hể là một vòng tròn nến.
Nguyễn Anh Dũng nhận ra Trương Hoài Nhân đã tới, nhìn về phía hắn: “Hiện trường lần này không giống hiện trường hai vụ án trước. Hai lần trước, h·ung t·hủ đặt ba bộ t·hi t·hể ngồi xếp bằng thành một vòng tròn. Lần này chỉ có hai n·ạn n·hân, hai t·hi t·hể không còn ngồi xếp bằng nữa, mà ôm lấy nhau theo tư thế đang giao hợp. Rất có thể h·ung t·hủ g·iết hai n·ạn n·hân khi hai người này đang quan hệ t·ình d·ục. Có khi vì thời gian gấp gáp, hoặc có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, h·ung t·hủ không kịp điều chỉnh tư thế của t·hi t·hể. Đây có thể là manh mối để chúng ta xác định thời gian h·ung t·hủ gây án.”
Trương Hoài Nhân lắc đầu: “Hắn cố ý làm như vậy.”
“Cố ý?”
“Vâng. Hắn cố ý bắt n·ạn n·hân giữ tư thế quan hệ này rồi g·iết c·hết họ. Hoặc hắn g·iết người nam trước, sau đó bắt người nữ làm tư thế này, rồi g·iết người nữ.”
“Tại sao hắn lại làm thế? Chẳng lẽ hắn muốn nhục nhã hai n·ạn n·hân?”
“Không phải nhục nhã, là tế tự.”
“Nó cũng là tế tự?”
“Anh có thể xem nó là Âm Dương Tế. Nam đại biểu dương, đại biểu “pháp”. Nữ đại biểu “âm” đại biểu “trí”. Tư thế giao hợp có thể xem là tư thế âm dương kết hợp, âm dương điều hòa. Âm dương là nguồn gốc của mọi vật, cũng là tín ngưỡng của tôn giáo. Trong Tà Giáo có một loại người lợi dụng tín ngưỡng này để tiến hành tu hành, nam nữ “quấn” lấy nhau, gọi là song tu. Thải âm bổ dương, thải dương bổ âm, ích âm hại dương, ích dương hại âm, ích dương ích âm… là từ song tu mà ra.”
Dừng lại một chút để Nguyễn Anh Dũng kịp tiếp thu, Trương Hoài Nhân mới nói tiếp: “Một là hắn xông vào phòng thì bắt gặp hai n·ạn n·hân đang quan hệ t·ình d·ục. Hắn đột nhiên dâng trào cảm xúc, g·iết c·hết hai người này trong tư thế quan hệ, tiến hành Âm Dương Tế. Hai là như em đã nói, hắn g·iết người nam, ép n·ạn n·hân nữ giữ tư thế quan hệ, sau đó g·iết người nữ. Với một kẻ có m·ưu đ·ồ, g·iết người với mục đích rõ ràng, trường hợp hai là có khả năng cao nhất. Dù hắn thuộc trường hợp nào, hắn chắc chắn là một tín đồ Tà Giáo.”