Chương 10: Đứa bé
Trương Hoài Nhân đi tới ngoài cửa, đưa thẻ chứng nhận ra cho người nam cảnh sát đứng canh ở đó xem. Đợi đến khi người nam cảnh sát đưa lại cái thẻ, hắn hỏi: “Tình huống ở đây thế nào?”
Người nam cảnh sát đáp: “Báo cáo. Khi hung khí hai vụ án mạng đánh số ASN087a và ASN087b được xác định là loại kéo lớn chuyên dùng cắt tỉa cành cây. Anh em phân công nhau hỏi thăm các công ty liên quan, trong đó có công ty lớn nhất là công ty cây xanh thành phố. Phát hiện giám đốc công ty này hai ngày nay không đến công ty làm việc, cũng không liên lạc được, anh em ngay lập tức tiến hành điều tra. Kết quả dẫn đến h·iện t·rường v·ụ á·n mạng đánh số ASN087c. Nạn nhân nam là giám đốc công ty cây xanh thành phố, Phạm Hữu Tài. Nạm nhân nữ là thư ký giám đốc công ty này, Ngô Oánh. Hai n·ạn n·hân được xác định t·ử v·ong trong khoảng thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ tối hai ngày trước. Xin hết.”
Trương Hoài Nhân đang định đặt câu hỏi, hắn chợt nghe tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Anh Dũng vang lên. Hắn quay mặt nhìn về phía Nguyễn Anh Dũng. Lúc này Nguyễn Anh Dũng đã lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi: “Alo.”
“Báo cáo đội phó, mới phát hiện h·iện t·rường v·ụ á·n mới. Địa chỉ số 231 Nguyễn Thành, phường hai, quận bốn.” Giọng cô Đại Úy từ trong điện thoại truyền ra.
“Anh biết rồi, cảm ơn em.” Nguyễn Anh Dũng cúp điện thoại.
“Đi thôi.”
Ba chiếc xe bán tải lập tức xuất phát tới địa chỉ x·ảy r·a á·n m·ạng gần nhất.
Ngồi trên xe, Nguyễn Anh Dũng hỏi Trương Hoài Nhân: “Cậu cảm thấy thế nào? Tên h·ung t·hủ chẳng khác nào một kẻ g·iết người hàng loạt, liên tục g·iết người. Nói thật với cậu, một kẻ có mục đích rõ ràng, có chuẩn bị đầy đủ để g·iết người, tôi không nghĩ kẻ đó sẽ g·iết một giám đốc và thư ký bất kỳ. Nếu cho rằng vì hung khí của h·ung t·hủ là một cái kéo lớn chuyên dụng, hắn sợ việc hắn lấy hung khí từ công ty này bị bại lộ, nên hắn ra tay diệt khẩu, nó không lôgic chút nào.”
“Sở dĩ anh nghĩ vậy là vì hắn tiến hành Âm Dương Tế. Nếu như hắn diệt khẩu không để lại dấu vết nào, hoặc diệt khẩu bằng các ngụy trang thành một t·ai n·ạn thông thường, hay là bất cứ cách nào có thể làm chúng ta khó bề biết được h·ung t·hủ là ai, có lẽ anh sẽ cảm thấy nó phù hợp lôgic hơn. Nhưng hắn đã không chọn cách khác, hắn chọn cách chỉ thẳng vào mặt chúng ta mà bảo: “Này, kẻ g·iết người là tao đó! Mày không biết bố mày là ai à? Bố mày g·iết không ít người đâu, nhìn đi, thấy cách g·iết người này quen không nào?”. Anh thấy đấy, kiểu không phải tao thì còn là ai. Em cho rằng chỉ có hai trường hợp, hoặc hắn đang khiêu khích chúng ta, hoặc hắn cố tình làm vậy để che giấu điều gì đó.”
“Rốt cuộc hắn định che giấu điều gì?”
Trương Hoài Nhân lắc đầu: “Có thể là thân phận của hắn.”
Nguyễn Anh Dũng trầm mặc một lúc, hỏi: “Có lẽ cậu đúng. Hắn là người biết thủ đoạn phản trinh sát, xóa sạch vết tích của mình tại mỗi hiện trường án mạng. Hắn rất có thể cũng am hiểu về phương án khoanh vùng đối tượng tình nghi của cảnh sát.”
“Chúng ta cần phải điều tra thêm, cần thêm manh mối.” Trương Hoài Nhân thở dài.
Trong xe yên tĩnh trở lại, mỗi người mỗi tâm tư.
Khoảng mười lăm phút sau, đám người Trương Hoài Nhân đã tới nơi. Trước mặt họ là một ngôi nhà đang cháy hừng hực, cảnh sát chữa cháy dùng ba vòi xịt nước cố gắng dập tắt đ·ám c·háy. Thế lửa to lớn, có xu thế lan sang nhà bên trái. Hơi nước cùng khói thi nhau bốc lên.
Ở ngoài căn nhà đang cháy tầm hơn ba chục mét, ngay khu vực vỉa hè là hai t·hi t·hể người, một nam một nữ, đều trần như nhộng và không có đầu. Nhiều người dân hiếu kỳ đứng ở bên ngoài khu vực phong tỏa chụp ảnh cùng xì xào bàn tán. Cảnh sát và q·uân đ·ội chia nhau đứng canh xung quanh chỗ phong tỏa t·hi t·hể và chỗ phong tỏa chữa cháy.
Trương Hoài Nhân không thấy kỹ thuật viên và pháp y bên cạnh hai bộ t·hi t·hể, hẳn là họ chưa tới kịp. Trong ngày phát hiện ba vụ án mạng liên tiếp, họ đã bị dày vò c·hết đi sống lại, giờ này có lẽ vẫn còn đang tăng ca khám nghiệm cả ba vụ án kia, chưa dứt mình ra được.
Đừng nói là cảnh sát, liên tục chạy khắp nơi, liên tiếp chứng kiến hiện trường án mạng, Trương Hoài Nhân cũng cảm thấy mỏi mệt. Mỏi mệt trên tinh thần là chính.
Tổ bốn và tổ năm của q·uân đ·ội vừa xuống xe liền đi trợ giúp đồng nghiệp. Họ bắt đầu giải tán đám đông. Bị những người vạm vỡ có khuôn mặt phong sương, thần thái lạnh lùng, động tác chỉnh tề, còn cầm súng ống trên tay xua đuổi, dân chúng rất thức thời tan tác như chim muông. Không có ai có gan nán lại thêm vài giây.
Nguyễn Anh Dũng dẫn theo Trương Hoài Nhân xuyên qua vòng phong tỏa, đi tới bên hai bộ t·hi t·hể.
Nhìn thấy Nguyễn Anh Dũng đi tới, một người nam cảnh sát mang hàm Trung Úy, mặt còn lấm tấm than đen, chờ hai người họ quan sát xong thì mới tiến tới: “Báo cáo!”
“Nghệ, chuyện gì thế này?” Nguyễn Anh Dũng hiển nhiên nhận biết người Trung Úy, hỏi, giọng mang theo trách mắng. Hiện trường vụ án bị hủy là chuyện tệ hại, cảnh sát được đào tạo không thể nào không biết.
Khuôn mặt phức tạp, Trung Úy Nghệ cúi đầu, nhận sai: “Là lỗi của em, khi tới hiện trường, em đã không quan sát kĩ.”
Đội cảnh sát h·ình s·ự dùng năng lực phân đội. Trong đội h·ình s·ự không thiếu người mang hàm cấp cao hơn Trung Úy, thậm chí là cả cấp Tá. Nhưng, ai có năng lực hơn, người đó dẫn đội, bất kể người đó mang cảnh hàm gì. Không có năng lực dẫn đội, nhỏ thì phí thời gian vô ích, lớn thì kéo cả đội m·ất m·ạng trong tay t·ội p·hạm chứ chẳng phải đùa.
Người cảnh sát tên Nghệ đã là người được giao nhiệm vụ dẫn đội, anh ta hiển nhiên là người có năng lực. Anh ta cũng đã chứng minh năng lực của mình qua việc tìm tới h·iện t·rường v·ụ á·n mới. Tuy nhiên, sai lầm lần này của anh ta là khó có thể chấp nhận được.
“Đừng lằng nhà lằng nhằng, chuyện sai của cậu xong việc tôi tính sổ. Tôi muốn biết chuyện này là thế nào?” Nguyễn Anh Dũng mắng.
Trung Úy Nghệ than nhẹ, chậm rãi kể: “Khi xác định được danh tính ba cô gái trong vụ án đầu tiên, chúng em chia nhỏ nhóm, quyết định đi tới từng gia đình của ba cô gái để thu thập thông tin. Em dẫn theo hai người đến nhà bố mẹ của cô gái mang tên Phạm Xuân Ý.”
“Lúc đến nơi, căn nhà đóng cửa, gọi mãi không có người trả lời. Sau khi bàn bạc, anh Khắc ở lại trước cửa căn nhà chờ đợi, em và chị Mai sang nhà hàng xóm xung quanh hỏi thăm, mong muốn hỏi được số điện thoại chủ nhà để liên hệ với họ. Em đến nhà một anh ở số 290 bên đối diện, biết được căn nhà này đã đóng cửa mấy ngày, chủ nhà không biết đi đâu, không nghe họ nói gì cả, giống như họ lặng lẽ đi mất trong đêm.”
“Trực giác báo có điềm chẳng lành, em quay về căn nhà cũ, nói cho anh Khắc biết suy nghĩ của mình. Em và anh Khắc quyết định phá cửa xông vào.”
“Hai người bọn em phá cửa, vừa vào đã nghe được mùi lạ. Bọn em tìm khắp tầng trệt không thấy có vấn đề gì, liền cùng nhau lên tầng trên.”
“Tới hành làng tầng một, em đi về bên phải, anh Khắc đi về bên trái. Tới căn phòng đầu tiên bên phải, em thấy cửa mở hé, đưa mắt nhìn vào trong qua khe cửa. Bên trong là hai t·hi t·hể không đầu được xếp ngồi giữa một vòng tròn nến, trên đầu là loài giun kia. Hình ảnh cực kỳ tương tự như vụ án đầu tiên ở chung cư. Khác biệt ở chỗ giữa hai t·hi t·hể không đầu còn có một người đứng quay lưng về phía cửa.”
“Em đã từng thấy tình cảnh thê lương như thế, nên có chút miễn dịch. Em tập trung nhìn về người đứng quay lưng về phía mình, thấy được người kia mặc áo khoác ngoài màu đen, đầu rất lớn, bên ngoài đầu là một lớp lông xù.”
“Em cố gắng không phát ra âm thanh, rón rén đi kêu anh Khắc. Hai anh em quay lại căn phòng, nhận ra người đầu to vẫn còn đứng đó, vẫn quay lưng về phía cửa. Hắn ta dường như còn chưa biết có người đã tới.”
“Hai anh em dùng mắt ra hiệu, cùng lấy súng, lên đạn. Sau đó em đạp cửa qua một bên, hét lên: “Cảnh sát. Giơ tay lên, đừng động!”. Người quái dị không có giãy giụa, cũng không phản ứng gì, chỉ là trong mồm truyền ra một tiếng “ư ư” cổ quái.”
“Thấy kẻ này không có làm ra hành động gì, chỉ là quái lạ đứng đó, anh Khắc tiến đến gần, định khống chế. Khi anh Khắc còn cách kẻ này chừng nửa mét, cái đầu lông xù kia lắc lắc, lộ mặt nạ đầu heo chứ không phải mặt người.”
“Anh Khắc tức tốc đưa tay trái giật cái mặt nạ đầu heo ra, kẻ lạ lộ ra cái đầu. Cái đầu rất nhỏ, nhìn như đứa bé. Anh Khắc bảo: “Quay đầu lại.” người quái dị không có làm theo. Anh ấy đành đi vòng qua phía bên kia, rồi nhìn.”
“Vừa nhìn, anh ấy hô: “Là đứa bé, là mặt một đứa bé trai”. Nghe vậy em vội vàng chạy qua đó nhìn. Hai anh em đều giật mình. Người này cao gần một mét tám, nhưng bộ mặt như đứa trẻ con. Một cái đầu của trẻ con trên thân hình người lớn. Bọn em cảm thấy nó không tự nhiên.”
“Kẻ quái lạ có đầu trẻ con trợn hai mắt, ngơ ngác nhìn em và anh Khắc, miệng cứ “ư ử” không rõ hàm nghĩa.”
“Em cảm thấy có chút không đúng lắm, chợt dùng hai tay xé áo khoác màu đen kia ra. Trước mặt hai anh em là một người có nửa người trên là đứa bé, phần dưới là một đôi chân dài giấu ở đằng sau lớp quần hai ống.”
“Em kéo luôn cái áo trên người kẻ này xuống, nhận ra đây chỉ là một đứa bé khoảng sáu, bảy tuổi. Bởi dáng vóc nhỏ, để có thể mặc được bộ áo vải đen và áo khoác ngoài, có người cố ý bày ra như thế này. Hai cánh tay của đứa bé được gắn thêm một phần nhựa giả dài, tạo thành cánh tay dài như người lớn.”