Chương 8: Chờ đợi
“Tớ đã không đủ nhẫn nại để tiếp tục dùng kính thiên văn giám thị chung cư. Đã một lần để h·ung t·hủ lọt khỏi tầm mắt, tớ quyết định bản thân phải hành động, lấy công làm thủ. Tới bây giờ, thân tớ đã hãm sâu vào vũng bùn. Vì tự vệ, tớ bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra h·ung t·hủ.
Trực giác nói cho tớ biết rằng h·ung t·hủ sẽ còn trở lại hiện trường gây án. Nhờ kinh nghiệm vài lần trước, tớ phát hiện tên h·ung t·hủ biến thái kia có vẻ đặc biệt mê mẩn với những bộ t·hi t·hể hắn cắm trùng hoa. Hắn ta không chỉ trở về hiện trường gây án một lần, do đó hắn rất có thể sẽ còn trở lại lần nữa. Tớ vào chung cư, đứng nép ở cầu thang thoát hiểm giữa tầng sáu và tầng bảy, giám thị thật chặt chẽ cả hai tầng. Để che giấu cho bản thân, tớ cố ý mua một bộ tóc giả cùng một cái kính râm.
Đợi, đợi, đợi. Thoáng chốc cả ngày đi qua. Trời chuẩn bị sập tối, tớ chợt nhớ tới có một cô gái bị tớ giam giữ ở khách sạn. Tớ vội vàng rời khỏi chung cư, đi mua đồ ăn, vội vàng mang về phòng khách sạn. Bước vào trong phòng, đóng cửa xong xuôi, tớ trông thấy Y Y nằm đàng hoàng trên giường, không nhúc nhích được một tẹo. Trên mặt cô ấy vẫn còn đầy nước mắt. Có lẽ là do tớ đã trói cô ấy quá chặt.
Tớ rất áy náy, cởi trói và tháo mền, lấy khăn ra khỏi miệng YY.
Y Y khóc lóc, cầu xin tớ thả cô ấy đi, còn thề sẽ không báo cảnh sát. Lòng tớ trở nên mâu thuẫn, không biết có nên tin Y Y hay không.
Đúng lúc này, tớ nghe được có người đang gõ cửa. Tớ giật mình, hung dữ hỏi: “Có phải cậu lén lút báo cánh sát?”
Y Y bị hù sợ, lắc lắc đầu, luôn miệng bảo không có.
Tớ nghĩ trước khi đi đã trói Y Y thành một đống, cô ấy không có khả năng gọi điện thoại. Biết thế, tớ lấy dũng cảm đi tới cửa, hỏi ai vậy.
Ngoài cửa là lễ tân của khách sạn, người này nói buổi sáng có người gửi cho phòng này một phong bì, lễ tân lúc sáng gõ cửa không ai mở, vừa nãy trông thấy tớ về, cho nên giờ người ta mang lên.
Tớ nghi ngờ mở hé cửa, dùng thân thể che chắn tình cảnh trong phòng, dò đầu ra nhìn. Ở bên ngoài là một thanh niên, đây là lễ tân tớ đã nhìn thấy đứng ở quầy tiếp tân khi quay trở về phòng.
Lễ tân không có ý định quan sát hay muốn vào trong, hắn đưa cho tớ một cái phong bì.
Tớ hỏi ai gửi phong bì cho tôi? Lễ tân bảo hắn làm ca tối từ lúc hai giờ chiều, ca sáng người khác làm, chuyện lúc sáng hắn không rõ.
Tớ không nói gì nữa, đưa tay phải nhận lấy phong bì rồi đóng cửa lại. Xé cái phong bì dày ra, tớ phát hiện bên trong là một chồng ảnh. Tớ rút từng tấm ra, nhìn kỹ, tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Cậu biết đó là ảnh gì không?
Là ảnh của Y Y. Những tấm ảnh chụp lúc Y Y bị trói nằm trên giường, chúng khá rõ. Thậm chí còn nhìn thấy khăn bịt miệng cùng nước mắt của Y Y trong tấm ảnh.
Tớ tự hỏi chẳng lẽ có người vào phòng khi tớ rời đi? Hắn là ai? Hắn muốn làm gì?
Tâm tớ loạn cả lên. Tớ cố gắng bình tĩnh lại, nhìn tiếp những tấm ảnh khác. Càng nhìn thêm, tớ càng kinh sợ. Tất cả mọi tấm hình đều là những hình ảnh trong căn phòng khách sạn này, trong số chúng có vài tấm vô cùng đặc biệt. Chúng có chút lờ mờ, ánh sáng không đúng lắm. Dẫu vậy, tớ vẫn có thể nhìn thấy hai người nằm trên giường, một người là Y Y, người còn lại là tớ. Bọn tớ nằm song song trên giường, tay chân Y Y bị vải cột lại.
Đây… là lúc hai người bọn tớ ngủ trong đêm.
Tớ suy nghĩ, chốc sau nhận ra những tấm hình đặc biệt này được chụp bởi một máy ảnh dùng tia hồng ngoại. Điều đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là hai người bọn tớ không biết rằng có người chui vào phòng trong đêm hôm qua. Cái không biết mang lại sợ hãi lớn hơn cả khi phải đối mặt trực tiếp với uy h·iếp.
“Người chụp hình này là ai? Có phải là h·ung t·hủ đã g·iết ba người trong phòng Y Y?” Đầu óc tớ cứ hỏi mình như vậy.
Nếu người chụp là h·ung t·hủ, tối hôm qua hắn đã tới phòng này, vì sao hắn không g·iết hai người bọn tớ? Chuyện này với hắn không có tí khó khăn mới đúng. Tớ thật không hiểu nổi.
Tớ đưa đống hình cho Y Y nhìn, chỉ vào những tấm ảnh đặc biệt kia. Tớ bảo: “Hôm qua có người chụp hình chúng ta, nhất là những tấm hai người chúng ta ngủ trên giường. Cậu nhìn đi, tớ không phải là người chụp hình.”
Y Y không nói gì, ngơ ngác ngồi ở trên giường, ánh mắt đăm đăm. Gần ba mươi phút sau, cô ấy mới ấp úng: “Hay là chúng ta báo cảnh sát.”
Tớ bực mình, quát: “Báo cảnh sát có thể làm được cái gì. Cảnh sát không phải là thần thánh. Bọn họ sẽ hoài nghi hai người chúng ta. Dù đến cuối cùng hai đứa mình được chứng minh là vô tội, khoảng thời gian trước đó thì sao? Cậu cho rằng h·ung t·hủ sẽ thành thật chờ đợi b·ị b·ắt à? Hắn có thể xuống tay với chúng ta bất cứ lúc nào. Có khi hắn g·iết được hai mươi, ba mươi người nữa, cảnh sát mới bắt được hắn. Đến lúc đó thì còn làm gì được nữa? Hai ta cũng nằm trong số hai mươi, ba mươi người xấu số kia rồi. Chúng ta bây giờ phải đảm bảo bản thân an toàn, tiếp đó mới có thể nghĩ đến việc khác.”
Y Y ngây thơ hỏi: “Sao chúng ta không trốn đi?”
Tớ chỉ vào chồng ảnh, cười khổ: “Tớ thật sự cũng muốn trốn. Thế nhưng h·ung t·hủ đã để mắt đến chúng ta. Hắn có thể vào phòng để chụp hình lúc chúng ta ngủ, hắn muốn g·iết chúng ta lại có khó gì.”
Y Y giật nảy cả mình, lại hỏi tiếp một câu ngây thơ: “Vậy hắn vì sao còn chưa động thủ?”
Tớ suy nghĩ thật kĩ, rồi hồi đáp: “Hắn hiện xem chúng ta như hai con súc vật trong trò chơi của hắn, cho nên hắn không vội vã g·iết chúng ta. Nếu chúng ta không biết điều đi báo cảnh sát, hoặc là chạy trốn, chúng ta đều phải c·hết. Hắn muốn chơi trò chơi, một khi hắn cảm thấy không muốn chơi nữa, hắn sẽ lập tức hạ thủ. Chúng ta chỉ còn cách là nghĩ cách phản kích, làm hắn hưng phấn hơn, như thế chúng ta mới sống thêm được một khoảng thời gian. Thừa dịp này, chúng ta có thể điều tra về hắn. Đợi thu thập đầy đủ chứng cứ, chúng ta sẽ báo cảnh sát. Chúng ta cũng có thể nghĩ cách… g·iết c·hết hắn!”
Câu nói sau cùng của tớ khiến Y Y bị dọa. Cô ấy bụm mặt khóc.
Tớ thật sự không có cách nào giải quyết vấn đề về Y Y cho thỏa đáng. Cô ấy như một cục nợ đè nặng lên tớ. Tớ muốn bỏ mặc kệ cô ấy, nhưng tớ lại không hạ quyết tâm được. Tớ nói: “Cậu đừng khóc. Khóc lóc có giải quyết được cái gì? Tới tận bây giờ tớ còn chưa kịp hỏi cậu là cậu có nghĩ ra vì sao h·ung t·hủ muốn g·iết các cậu không?”
Y Y ngơ ngác nhìn tớ. Tớ lại gợi ý: “Cậu cảm thấy ai có hiềm nghi lớn nhất?”
Y Y vẫn ngơ ngác nhìn tớ. Tớ giận mà cười: “Đừng nhìn tớ, trừ tớ ra.”
Y Y suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô ấy lắc đầu.
Tớ biết ngay kết quả sẽ là thế này. Nếu không, ngay từ khi nghe tớ kể, cô ấy đã không coi tớ là h·ung t·hủ.
Nói thật, tình cảnh của chúng tớ nguy hiểm mười phần, tớ và Y Y lúc nào cũng có thể bị g·iết. Tớ cảm thấy mình đã đánh giá thấp tên h·ung t·hủ, hắn thật đáng sợ. Chỉ một mình tớ không có khả năng đối phó hắn ta được.
Tớ suy đi nghĩ lại, đành xin cậu giúp đỡ. Tớ nghĩ chúng ta nên gặp trực tiếp một lần, có gặp mới nói chuyện rõ ràng với nhau được. Tớ hiện giờ chỉ tin tưởng được mỗi mình cậu. Đương nhiên, nếu như cậu sợ, vậy coi như tớ chưa từng nói gì. Chuyện này rắc rối và nguy hiểm, tớ có thể hiểu rằng không ai muốn dây vào.
Tớ đưa cậu một cuộc hẹn: chín giờ sáng, ngày bảy tháng tám, ở quán cà phê Mi Mi đối diện trường cấp ba Hiệp Thành. Tớ sẽ chờ cậu đến chín giờ rưỡi. Nếu như cậu không đến, tớ sẽ đi, tớ sẽ nghĩ cách khác…”
Trong đêm tối u ám, nghe những lời kể có phần rợn người, ai cũng sẽ sinh ra những cảm xúc tiêu cực.
Nguyễn Anh Dũng tắt điện thoại, hút một hơi gần một phần ba điếu thuốc, rồi hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
“Anh muốn hỏi vấn đề gì? Về việc thanh niên kia có đáng tin hay không chăng? Nếu thanh niên kia không phải nói dối, h·iện t·rường v·ụ á·n vì sao biến mất rồi lại xuất hiện hả? Hay chuyện n·gười c·hết sống lại?” Trương Hoài Nhân đưa mắt nhìn màn đêm sau lưng Nguyễn Anh Dũng, chậm rãi nói.
“Anh chỉ muốn biết cái nhìn của cậu. Anh chỉ muốn nghe xem cậu cho rằng trường hợp nào có khả năng xảy ra nhất.”
Trương Hoài Nhân lắc đầu: “Với em, nếu tối nay còn chưa bắt được thanh niên kia, ngày mai phục kích tại địa điểm cậu ta hẹn, tóm gọn cậu ta. Chỉ cần bắt được cậu ta, chúng ta sẽ biết được trường hợp nào là chính xác.”
“Nhân, cậu như ông cụ non vậy. Cách làm của cậu là phương án cẩn thận, không ra sơ sót. Tuy nhiên, đôi lúc chúng ta cũng cần phải liều lĩnh, quyết đoán. Hung thủ là kẻ tàn bạo, chúng ta cần bắt được hắn càng sớm càng tốt, nhất quyết không để hắn có thêm thời gian hại thêm người nào nữa. Bởi vậy, chọn lấy những trường hợp có khả năng xảy ra nhất, lần theo dấu vết nó mang lại, truy tìm manh mối, khoanh vùng đối tượng hiềm nghi mới là phương án phù hợp.” Nguyễn Anh Dũng đưa tay vỗ vai Trương Hoài Nhân, khuyên.
Trương Hoài Nhân gật đầu: “Vâng, em sẽ rút kinh nghiệm.”
Nguyễn Anh Dũng cười: “Rồi, chúng ta đi lấp đầy bụng thôi. Đêm nay sợ là một đêm không ngủ.”
Ăn xong, Nguyễn Anh Dũng và Trương Hoài Nhân quay về trụ sở Sở Cảnh Sát. Lúc ấy đã là gần chín giờ đêm.
Nguyễn Anh Dũng là chỉ huy vụ án, trách nhiệm chính của anh ta là tiếp nhận các báo cáo, phân công và điều động cảnh sát, phân tích và giải quyết vụ án. Vụ án vẫn còn nằm trong mơ hồ, mơ hồ từ cách h·ung t·hủ đột nhập vào nhà, đến phương thức hắn g·iết người, hung khí kẻ thủ ác dùng… Vì thế, Nguyễn Anh Dũng bắt buộc phải chờ đợi kết quả xét nghiệm của pháp y và bộ phận kỹ thuật, sau đó mới có thể tiến hành những bước kế tiếp.