Chương 7: Cười sốc hông
“Một khắc này, so với Y Y, tớ còn sợ hãi hơn. Ba ngày trước, tớ nhìn thấy t·hi t·hể của cô ấy, trên cổ còn bị cắm vào trùng hoa, bị đặt ở phòng ngủ. Làm thế nào bây giờ cô ấy đột nhiên sống lại? Chẳng lẽ tớ gặp quỷ trong đêm hay sao?
Tớ bị dọa đến nỗi kém chút quỳ xuống đất.
Tớ cố nén lòng run sợ, giữ vững tư thế giơ cây dao phay và bình xịt hơi cay, cảnh giác nhìn xem cái người giống hệt Y Y.
Cô gái này mở miệng nói chuyện trước, lắp ba lắp bắp hỏi tớ rằng: “Cậu muốn làm gì?”
Giọng nói của cô gái rất giống giọng của Y Y, nghe được giọng nói quen thuộc làm tớ sợ hơn nữa. Nén lại sự sợ hãi vào lòng, tớ lấy lòng can đảm hỏi: “Cô là ai?”
“Tớ là Y Y mà, cậu bị sao vậy?” Mặt mũi đầy hoang mang, cô ấy nhìn tớ, hỏi ngược lại.
Tớ nuốt nước miếng: “Cậu không phải đ·ã c·hết sao? Tại sao lại còn sống?”
“Cậu có bệnh à? Cái gì gọi là “tớ lại còn sống”. Tớ đang sống rành rành ra đây.” Cô ấy trả lời.
Tớ hỏi tiếp: “Cậu còn nhớ chuyện gì xảy ra trước tối ngày hôm nay không?”
Cô ấy suy nghĩ một lúc, hỏi lại tớ: “Trước tối tớ không có ở nhà, có chuyện gì xảy ra sao?”
Cô ấy khiến tớ cảm thấy chóng mặt. Nghĩ đến ba bộ t·hi t·hể, tớ lại hỏi: “Vậy sao mới vừa trước đó tớ nhìn thấy phòng cậu có ba người con gái?”
Cô gái chần chừ một lát, dường như hiểu được chuyện gì: “Em họ Liễu sắp lên học đại học ở đây, nó tới làm thủ tục ở trường, rồi ghé thăm Liễu thôi. Tớ cũng trò chuyện với em nó rồi. Trước buổi chiều tớ còn đi công tác ở tỉnh, tớ vừa xuống xe lửa xong.”
“Cậu nói thật chứ? Cậu không có lừa tớ đấy chứ?” Tớ hỏi với vẻ nghi ngại.
“Cậu có thể bỏ cây dao xuống trước có được hay không?”
Tớ bỏ dao xuống. Lúc nói chuyện tớ vẫn nhìn chăm chú vào cô ấy, tớ cảm thấy cô ấy không giống quỷ. Ông bà đều nói quỷ không có bóng, tớ cố ý nhìn dưới chân cô ấy, nhận ra cô ấy có bóng.
“Tớ vừa về liền thấy các cậu đều rất kỳ quái.” Cô ấy dùng giọng không hiểu nói ra.
“Kỳ quái chỗ nào cơ?”
“Gần nửa đêm rồi mà hai cô bạn không biết chạy đi đâu, cũng không có báo trước cho tớ một tiếng. Còn cậu, cậu đột nhiên cầm dao xông vào phòng tớ, nói tớ đ·ã c·hết đi gì gì. Tớ kém chút nữa bị hù c·hết. Các cậu đang làm trò gì đấy? Hai ngày tớ không ở đây có chuyện gì sao?”
Tớ hỏi cô ấy: “Lúc cậu tới phòng, cửa chính vẫn khóa chứ?”
“À… Cái này cũng kỳ quái nhé, cửa chính thế mà không khóa. Tớ tới phòng liền đẩy cửa vào luôn.”
“Cậu vào phòng có thấy ai khác không?”
“Trong phòng còn có người nào khác sao? Ai thế?”
“Đương nhiên là ba bộ t·hi t·hể.” - Tớ nhủ thầm trong lòng, nhưng không có nói ra.
Nghe cách Y Y nói chuyện, có lẽ cô ấy thật sự không biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Như vậy, cô ấy hẳn không phải là người dời ba bộ t·hi t·hể kia đi, là người khác làm. Là h·ung t·hủ làm. Tớ dám khẳng định h·ung t·hủ đã mang ba bộ t·hi t·hể đi nơi khác trước khi Y Y trở về.
Xem ra việc giám thị của tớ đã không thành công, đã bỏ sót hắn ta. Một kẻ địch mà bản thân không biết hình dáng đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Một kẻ địch xuất thần nhập quỷ, tới lui mà mình không biết càng đáng sợ hơn nữa.
Thậm chí có thể hắn ta còn đang ẩn nấp ở gần đây.
Nghĩ tới đây, tớ toát mồ hôi lạnh.
Tớ kéo tay Y Y: “Đi theo tớ.”
Cô ấy hoàn toàn không nghe lời tớ, hất tay tớ ra, nhìn tớ với ánh mắt tràn đầy hoài nghi, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Giờ này tớ mới nhớ ra là tớ với cô ấy không phải quá quen thân. Tớ không còn nghi ngờ cô ấy bao nhiêu, nhưng cô ấy hiển nhiên vẫn đang nghi ngờ tớ rất nặng.
“Chúng ta đang gặp nguy hiểm, cậu đi với tớ đến một nơi an toàn, rồi tớ sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu biết.”
Y Y không chút tin tưởng tớ: “Tớ sẽ ở lại đây, sẽ không đi đâu hết.”
Ngoại hình Y Y rất xinh đẹp, lúc còn đi học cô ấy là hoa khôi của trường. Với ngoại hình nổi bật như thế, có thể cô ấy cảm thấy đàn ông trên đời, trừ bố cô ấy ra, đều nghĩ tiếp cận cô ấy với mục đích không tốt, có ý định xấu xa. Vừa nãy tớ còn cầm dao xông vào, khiến cô ấy sợ hãi, nên cô ấy làm sao có thể dễ dàng tin tưởng tớ được.
Nhưng mà tình huống trước mắt rất nguy hiểm, tớ không thể tiếp tục kéo dài thời gian ở đây với Y Y. Hung thủ có thể trở về bất cứ lúc nào, đến lúc đấy hai chúng tớ đều xong. Dù tớ cầm theo dao phay và bình xịt hơi cay, nhưng chúng chỉ dùng đánh lén, chứ đối mặt trực tiếp với một k·ẻ b·iến t·hái g·iết người không nháy mắt, tớ khác nào dê vào miệng cọp.
Tớ không thể bỏ mặc Y Y mà trốn một mình, tớ sao có thể để cô ấy b·ị s·át h·ại tàn nhẫn, bị cắm trùng hoa vào cổ.
Hiện tại chủ yếu vẫn là khiến cô ấy tin tưởng tớ. Tiếc thay, nhìn bộ dạng cố chấp của cô ấy, tớ biết mình chỉ nói mồm là vô dụng. Trừ khi tớ có thể đưa ra được chứng cứ gì.
Suy nghĩ, suy nghĩ, đầu óc tớ chợt hiểu ra. Tớ nghĩ h·ung t·hủ gian trá cỡ nào đi nữa, hắn có thể tránh qua sự giám thị của tớ, nhưng hắn không thể chở ba bộ t·hi t·hể đi một cách trắng trợn. Hắn ta có tài cỡ nào, hắn cũng cần dùng xe hoặc một thứ gì đó kéo ba bộ t·hi t·hể đi. Nếu hắn sử dụng xe hoặc thứ gì kéo, tớ đã có thể nhận ra. Thế nhưng mấy hôm nay tớ không phát hiện ra trường hợp này. Trong chung cư không chỉ có mình tớ, còn có nhiều gia đình khác, ngoài chung cư có nhiều người đi đường, h·ung t·hủ hẳn là không dám tùy tiện chở t·hi t·hể đi nơi khác. Có thể hắn ta đã giấu t·hi t·hể ở nơi nào đó trong chung cư.
Nghĩ tới đó, tớ liền sợ hãi. Hung thủ rất có thể vẫn còn ở gần đây, hắn ta có thể đang giám thị căn phòng này.
Dưới tình thế cấp bách, tớ nghĩ đến một chiêu hiểm. Tớ dùng dao phay gác lên cổ Y Y, hù dọa cô ấy: “Đi ngay theo tớ, nếu không tớ g·iết c·hết cậu.”
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả. Y Y ngoan ngoãn theo tớ rời khỏi chung cư. Tớ sợ ra khỏi phòng cô ấy sẽ kêu cứu, thế là tớ lấy một trái chanh nhét vào mồm cô ấy, bắt cô ấy mang khẩu trang vào.
Tay phải tớ ôm Y Y, vờ như hai người là một đôi yêu nhau. Nhưng thật ra, tay cầm dao phay của tớ đã len vào trong áo cô ấy từ bên dưới. Mũi dao chỉ xéo vào bụng, đề phòng việc cô ấy chạy trốn.
Lá gan Y Y nhỏ hơn tớ tưởng tượng. Cô ấy như con rối, tớ bảo gì làm đó, không có tí ý định giãy giụa, phản kháng, kêu cứu. Tớ cảm thấy hình dạng bản thân bây giờ chẳng khác nào một tên t·ội p·hạm g·iết người. Lúc đầu tớ định tìm cách chứng minh mình vô can, nhưng càng tìm, oan ức phải gánh chịu càng lớn. Tới tận đây, tớ làm chuyện có lỗi với Y Y, nhưng tớ chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với cô ấy trong lòng mình.
Tớ mang Y Y về phòng khách sạn. Sợ cô ấy báo cảnh sát, tớ xé khăn tắm trong phòng vệ sinh, cột chúng lại với nhau, xoắn chặt nó lại, rồi trói hai tay hai chân Y Y lại, để cô ấy nằm trên giường.
Y Y nằm trên giường, nước mắt chảy ra, tưởng rằng tớ sẽ làm chuyện xấu với cô ấy. Tớ nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Y Y, mềm lòng: “Chỉ cần cậu không kêu, yên lặng nghe tớ nói, tớ sẽ lấy trái chanh trong miệng cậu ra, sẽ không gây tổn thương cho cậu.”
Y Y nghe vậy, đầu gật gật tỏ vẻ đồng ý.
Tớ gỡ khẩu trang, lấy trái chanh trong miệng cô ấy ra bỏ ra bên ngoài. Nhìn cô ấy há mồm thở dốc, tớ chân thành kể lại chuyện mình đã gặp phải, kể từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chữ.
Y Y mở to hai mắt, giật mình nhìn tớ. Tớ không biết cô ấy tin câu chuyện tớ kể được mấy phần, và… nghi ngờ tớ mấy phần.
Tớ nhấn mạnh với Y Y là tớ không muốn làm cô ấy tổn thương, tớ là vì tự vệ, tớ không có g·iết ba người kia.
Y Y không chút suy nghĩ, cô ấy vội vàng gật đầu: “Tớ biết cậu không g·iết người. Cậu thả tớ đi có được không? Tớ van cậu đấy.”
Y Y rõ ràng đang gạt tớ, tớ biết chứ. Ngoại hình của tớ giống người xấu sao? Tớ mới làm chuyện không giống người tốt với cô ấy, nhưng tớ là bất đắc dĩ.
Tớ rất tức giận: “Không phải tớ không muốn thả cậu ra. Hung thủ đang ở gần đây, có cơ hội hắn nhất định sẽ g·iết c·hết hai chúng ta. Trước mắt chỉ có thể để cậu chịu khổ.”
Y Y gấp: “Lúc nào cậu mới thả tớ đi?”
“Chờ tớ tìm được h·ung t·hủ, chứng minh bản thân vô tội.”
“Cậu thả tớ ra, tớ có thể cùng cậu tìm h·ung t·hủ.” Y Y vội vàng nói.
Tớ do dự một hồi, lắc đầu: “Cậu để tớ suy nghĩ đã.”
Cái chính là tớ không có cách nào tin tưởng Y Y. Chăm chú tìm kiếm h·ung t·hủ đã đủ làm tớ mệt mỏi, nếu phải để ý thêm một người phụ nữ không rõ đúng sai, tớ không có cách nào làm tốt cả hai. Thế là tớ quyết định tạm thời giam giữ Y Y.
Tối ngày hôm đó, tớ cùng hoa khôi ngày xưa chung giường chung gối. Đáng tiếc là trong tình huống dở khóc dở cười, tớ không có tâm trạng mà quan tâm.
Sáng hôm sau, tớ nhét khăn vào miệng Y Y, rồi xuống dưới mua đồ ăn sáng. Nhân tiện tớ còn mua thêm dây thừng. Dùng vải không an toàn, cho nên phải chuẩn bị dây thừng để trói cô ấy thật chặt. Có như vậy Y Y mới không thể chạy thoát.
Về phòng, sau khi ăn sáng xong và để cô ấy đi vệ sinh, tớ quấn mền quanh người Y Y, rồi dùng dây thừng trói cả người cô ấy và mền chung với nhau. Đây là biện pháp tớ từng xem được trong một bộ phim 18+. Nghĩ lại việc mình dùng nội dung bộ phim 18+ trong trường hợp này, tớ thấy tác giả kịch bản có thể cười sốc hông khi biết chuyện.”