Chương 6: Còn sống
“Tớ cố ý lượn qua hai con đường, vòng vèo mấy ngã rẽ mới trở lại chung cư, về phòng của mình.
Tớ biết tình huống của mình bây giờ không ổn, do đó, chuyện đầu tiên tớ làm là lấy bút ghi âm ra, ghi lại câu chuyện phiền phức mình gặp phải. Tớ định kể càng nhiều, nhưng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Âm thanh rất nhẹ, gõ ba lần, ngừng ba lần. Gõ không thấy ai lên tiếng, người ngoài kia bấm chuông cửa. Ba hồi chuông cứ thế vang lên ngắt quãng.
Tớ sợ hãi cực độ, tim muốn ngừng đập, hoàn toàn không dám lên tiếng. Tớ đoán người kia có thể đang thử xem có người trong phòng này hay không. Hoặc là, hắn muốn kiểm tra xem người mình theo dõi có phải ở trong này hay không.
Tớ cố gắng giảm tiếng hít thở của mình xuống thấp nhất, lặng lẽ đi tới vách tường phòng bếp, đưa tai sát vào tường, lắng nghe tình hình. Khi cảm thấy chắc chắn rằng người kia đã đi, tớ trở lại phòng ngủ, nhanh chóng xếp vài bộ quần áo và ví tiền bỏ vào một bịch ni lông màu đen. Tớ không thể tiếp tục ở căn phòng này được nữa. Tớ phải rời đi thật nhanh.
Tớ không biết người kia vì sao để mắt đến tớ. Có lẽ do tớ dại dột tiến vào hiện trường g·iết người, hắn đã phát hiện ra tớ. Với một kẻ tàn nhẫn lại máu lạnh như hắn, g·iết c·hết tớ chẳng khác nào g·iết c·hết một con kiến. Hắn đã g·iết c·hết ba người, hắn sẽ không ngại g·iết thêm một người.
Đen đủi thay là tớ còn không dám báo cảnh sát. Dáng vẻ người kia thế nào tớ còn không biết, ai có thể tin câu chuyện của tớ kể? Nói không chừng người kia nhìn thấu sự lo sợ của tớ mới không kiêng kị gì, thậm chí gõ cửa, bấm chuông để thăm dò tớ.
Nói thật tâm, Thái Nhi, hiện giờ càng nghĩ tớ càng tức giận. Dẫu tớ là một dân đen không đáng chú ý, mạng của tớ không được mấy đồng tiền, tớ cũng không tới mức đáng bị người g·iết c·hết. Nghĩ đến Y Y, trong lòng tớ hoảng hơn. Một cô gái xinh đẹp cứ thế c·hết bằng một cách mơ mơ hồ hồ, c·hết thảm như vậy. Mạng những người bình thường như chúng ta thật sự không đáng mấy đồng.
Mẹ kiếp!
Tớ tuyệt đối không thể để tên khốn kia cắm trùng hoa lên cổ mình! Cho dù tớ c·hết, tớ cũng muốn kéo tên khốn đó chôn cùng!!
Tớ xếp xong đồ đạc, nhìn đồng hồ, nhận ra đã 22 giờ 11 phút.
Tớ biết mình không thể chờ thêm.
Tớ không tùy tiện ra ngoài. Đầu tiên tớ dùng sức nện vào cửa chính, khiến tiếng vang vang lên khắp hàng lang tầng sáu. Từ mắt mèo, tớ nhìn ra phía ngoài đó. Biết chắc hàng lang không có người, tay trái nắm túi ni lông chứa đồ, tay phải cầm theo dao phay, tớ chạy nhanh ra thang máy.
May mắn tớ không cầm theo nhiều đồ, laptop với đa số đồ đạc tớ đều bỏ ở phòng. May mắn hơn là tớ còn có một con dao phòng thân, nó mang đến cho tớ lòng can đảm phi thường.
Ra khỏi thang máy, tớ chạy nước rút. Lúc kia, bất kể là ai, chỉ cần cản đường tớ đi, tớ dám cho hắn mấy dao để hắn làm người.
Chạy một hơi thật lâu, tớ nhận ra mình rời đi hết sức thuận lợi. Tớ há mồm thở dốc, biết mình tạm thời thuận lợi, cũng biết mình không thể kéo dài thời gian thêm nữa, ai biết tên kia có đang núp chỗ nào đó theo dõi tớ hay không. Tớ hiểu rằng bản thân mình nhất định phải trốn đến một nơi xa, đảm bảo mình tuyệt đối an toàn.
Cái khó ló cái khôn, tớ tạm nhét dao phay vào bịch ni lông, chạy đến một chiếc taxi đỗ bên đường. Lên xe rồi tớ không ngừng nhìn về phía sau lưng, nhìn xem có ai hay có chiếc xe nào theo dõi mình không.
Tài xế taxi hỏi tớ muốn đi đâu, tớ bảo anh cứ chạy thẳng về phía trước. Tài xế taxi chạy được một đoạn đường thì dừng lại, hỏi tớ em muốn đi đâu.
Tớ hoàn toàn không biết mình muốn đi đâu.
Tớ xuống xe, đứng ở bên đường suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, tớ đón một chiếc taxi khác, trở về gần chung cư tớ ở. Tớ đã nghĩ rõ ràng, tớ biết việc mình chủ động trốn tránh không phải là cách giải quyết. Tớ có thể tránh được một thời gian, nhưng tớ không thể tránh được cả đời.
Sau này cảnh sát có điều tra, rất có thể họ sẽ nghi ngờ tớ là h·ung t·hủ, còn sẽ nghĩ rằng tớ g·iết người xong trốn chạy. Lại nói, t·ên s·át n·hân kia chưa chắc sẽ bỏ qua cho tớ. So với việc phải trốn đông trốn tây, sống trong sợ hãi và lo lắng, đánh cược một lần toàn lực phản kích mới là biện pháp tối ưu.
Thế là nhân lúc ban đêm, tớ ngồi một chiếc taxi khác màu chiếc cũ trở về. Tất nhiên tớ không dại trở lại chung cư, tớ chọn một khách sạn ở phía sau lưng chung cư, cách đó hơn hai trăm mét. Tớ đoán rằng h·ung t·hủ nhất định không nghĩ đến việc tớ dùng kế hồi mã thương phản kích.
Khách sạn tớ chọn dĩ nhiên là phải có điểm đặc biệt. Từ cửa sổ phòng cho thuê trong khách sạn, nhìn lệch trái chừng ba trăm mét, tớ có thể nhìn phòng ngủ của căn hộ mình thuê và phòng ngủ của căn hộ Y Y thuê.
Cậu chắc đã biết tớ muốn làm gì. Tớ cảm thấy h·ung t·hủ một khi đã để mắt đến tớ, hắn chắc chắn sẽ trở lại chung cư. Tớ ở khách sạn ôm cây đợi thỏ, quyết nhìn xem đến cuối cùng ai có thể nhẫn nại hơn ai.
Suốt đêm hôm đó tớ không ngủ được, trằn trọc tới sáng. Qua ngày hôm sau, tớ nhắn tin xin công ty nghỉ với lý do phải đi chữa bệnh một tuần, rồi tớ đi mua một bộ kính thiên văn, một bình xịt hơi cay. Có thêm hai thứ đồ mới, trong lòng tớ yên tâm hơn nhiều.
Trở lại khách sạn, tớ ráp bộ kính thiên văn lại, điều chỉnh tiêu cự quan sát, bắt đầu giám thị chung cư tớ thuê phòng.
Tớ cẩn thận phân biệt từng người ra vào chung cư, thỉnh thoảng nhìn về cửa sổ phòng tớ và phòng của YY. Qua kính thiên văn, tớ có thể trông thấy đồ vật bên trong, dù chúng có vẻ không rõ ràng. Tớ chưa nhìn thấy h·ung t·hủ, cũng không rõ dáng vẻ của hắn thế nào. Tớ tìm kiếm toàn bằng trực giác.
Tớ cứ giám thị cả ngày như vậy, trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, mắt của tớ không khi nào rời khỏi kính thiên văn, tầm mắt không lúc nào rời khỏi chung cư.
Đêm đến, nhiều phòng sáng đèn, phòng của tớ và phòng của Y Y vẫn tối đen.
Nghĩ đến ba bộ t·hi t·hể gồm Y Y và hai người bạn cùng phòng, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, trong lòng tớ không khỏi dâng lên buồn thảm.
Một ngày đi qua mà tớ không có thu hoạch được gì. Tớ biết hôm nay tên kia không quay lại phòng Y Y và phòng tớ. Tớ không hề bởi vì một ngày không gặt hái được gì mà từ bỏ, ngày kế tiếp tớ vẫn giám thị. Ngoại trừ việc giám thị, tớ không biết phải làm gì thêm nữa.
Tớ mở to mắt giám thị cả ngày, từ lúc đầu tớ cảm thấy ai ai cũng khả nghi, đến chiều tớ như c·hết lặng. Tớ không biết tên kia có từng tới hay không, không biết tên kia đã trốn khỏi ánh mắt của mình thế nào. Có chăng tớ biết rằng ba bộ t·hi t·hể trong phòng của Y Y chưa hề bị phát hiện, bằng không xe cảnh sát đã tới, không có khả năng không có động tĩnh gì như vậy.
Tớ cố gắng chịu đựng, lẳng lặng giám thị trong hai ngày như thế đấy. Nhưng rồi rốt cuộc chiều hôm đó tớ cũng không nhẫn nại tiếp được. Không biết lúc nào tớ th·iếp đi vì mỏi mệt. Khi tớ mở mắt ra, trời đã tối, tớ không rõ mình ngủ thẳng một giấc tới mấy giờ rồi. Tớ uống một ngụm nước, tới phòng vệ sinh rửa mặt, quay về cầm lấy kính thiên văn, quen tay chỉnh kính nhìn về phía đối diện.
Bỗng nhiên, ngực tớ nhảy phanh phanh. Phòng của Y Y sáng đèn.
Phòng có ba n·gười c·hết sáng đèn.
Tớ không rõ lúc ấy mình giật mình, kinh hãi, hay là hưng phấn. Qua kính thiên văn, tớ nhìn thấy có một bóng người mơ hồ đi qua lại trong phòng.
Tớ không nghĩ nhiều thêm, lúc ấy dường như tớ không nghĩ được gì nữa. Tớ cầm dao phay cùng bình xịt hơi cay trên giường bỏ vào bịch ni lông màu đen, vội vã chạy khỏi khách sạn, chạy thẳng về chung cư. Từ nhỏ tới lớn, tớ chưa từng dũng cảm như thế bao giờ.
Đến phòng của Y Y, tớ nhìn qua mắt mèo, thấy được ánh đèn trong phòng. Nhìn cửa chính vẫn khép hờ, tớ lấy hết gan dạ đẩy cửa ra.
Ngay tức khắc tớ phát hiện những thứ lộn xộn trên mặt đất đều đã biến mất không một vết tích.
“Hung thủ đến rồi!” Ngoại trừ h·ung t·hủ, ai sẽ lặng yên dọn dẹp hết mọi thứ.
Một tay cầm dao phay, một tay cầm bình xịt hơi cay, tớ chậm rãi đi về phía phòng ngủ. Tớ đều đã tính sẵn, một khi nhìn thấy h·ung t·hủ, tớ không nói hai lời liền xịt hơi cay vào mặt hắn. Voi còn không chịu được thứ này, nói chi là con người. Đợi hắn choáng váng và đau đớn, tớ sẽ tức tốc chạy ra ngoài, đóng cửa lại, canh giữ ở cửa, lớn tiếng kêu lên, hấp dẫn mọi người chạy đến. Chỉ cần giữ h·ung t·hủ ở trong phòng trên lầu bảy này, hắn chắp cánh khó thoát. Tớ không chỉ cứu mình khỏi phiền phức, tớ cũng báo thù thay cho ba người Y Y. Đây là kế hoạch của tớ.
Tớ cẩn thận đi nhè nhẹ qua phòng khách, chú ý từng động tĩnh của phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ vẫn đóng, có âm thanh từ trong đó phát ra. Hung thủ ở bên trong phòng.
Thời điểm này, tớ căng thẳng cực kỳ, hai cánh tay đều đang run rẩy. Tớ khẽ hít sâu một hơi, quyết tâm quyết ăn thua đủ với t·ên s·át n·hân kia.
Tớ dồn hết sức lực lên chân phải, đạp mạnh nó vào cửa phòng ngủ. Cửa bung ra, đập vào thanh chặn cửa. Quả nhiên trong phòng có người, người đó đưa lưng về phía tớ. Nghe được tiếng vang, người đó đột nhiên xoay người. Tớ giơ lên bình xịt hơi cay cùng cây dao phay, lập tức xông tới. Mắt thấy sắp phun hơi cay vào mặt người kia, tớ bỗng dừng lại. Người kia thét lên.
Chắc chắn cậu nghĩ không ra là tớ nhìn thấy gì.
Tớ nhìn thấy Y Y. Cô ấy còn sống sờ sờ đứng trước mặt tớ, bị cây dao phay trên tay tớ dọa xanh mặt.”