Vô Cực Chân Nhân

Chương 5: Không chút nào sợ




Chương 5: Không chút nào sợ

Trương Hoài Nhân vừa rảo bước tiến vào cửa, hắn ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt. Men theo mùi, hắn bước lên lầu hai. Lên tới lầu hai, mùi máu tanh trở nên đậm hơn. Trương Hoài Nhân cảm thấy hơi khó chịu. Hắn nhìn thấy một người nam cảnh sát đứng ở trước cửa một căn phòng bên trái, hắn không chút do dự đi về phía đó.

“Xin chào, anh là?” Người nam cảnh sát có quân hàm Trung Úy nhìn thấy Trương Hoài Nhân đi tới, chặn lại hỏi dò.

Trương Hoài Nhân rút ra thẻ chứng nhận, đưa tới. Người Trung Úy nhìn thẻ, đưa trả lại cho Trương Hoài Nhân, ra dấu mời.

Trương Hoài Nhân đi vào trong phòng, hình ảnh trước mắt khiến hắn choáng ngợp.

Trong phòng, hai nữ pháp y mặc áo blouse trắng đang dùng bao tay kiểm tra xung quanh ba bộ t·hi t·hể. Ba bộ t·hi t·hể t·rần t·ruồng, gồm hai nam một nữ, đều đã mất đầu. Trên vị trí của đầu là một đóa hoa màu đỏ đang lắc lư qua lại. Mỗi cánh hoa đỏ tươi đều sáng rực, rực rỡ chướng mắt.

Ba cái xác được xếp thành một vòng tròn, trước mặt mỗi cái xác đều có một ly thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu đỏ sậm. Lần này Trương Hoài Nhân có thể nhận ra ngay là máu. Ngoài vòng tròn ba bộ t·hi t·hể cũng là những cánh hoa, và một vòng tròn nến.

“Thực sự là sợ chuyện gì sẽ gặp chuyện đó.” Nguyễn Anh Dũng không biết lúc nào đi tới bên cạnh Trương Hoài Nhân, thở dài. “Anh còn tưởng tên h·ung t·hủ này chỉ tế tự phụ nữ thôi, không ngờ đàn ông nó cũng tế. Đến cùng nó định làm gì?”

Giật mình lấy lại tinh thần, Trương Hoài Nhân nhếch nhếch môi, cười khổ trả lời: “Anh có thể biết được gì từ những tên điên. Bọn họ làm chuyện điên rồ có thể vì nội tâm vặn vẹo, có thể vì tôn giáo, tín ngưỡng, cũng có thể vì muốn thu được mạnh mẽ, trường sinh bất tử…”

Nguyễn Anh Dũng tỉnh táo hơn Trương Hoài Nhân nhiều, suy nghĩ cũng nhiều hơn: “Đến bây giờ anh vẫn không hiểu được ý đồ tên này thế nào. Giết ba cô gái thuê phòng, g·iết tiếp cả nhà chủ cho thuê phòng. Hắn ta kiên trì gây án như vậy, rành mạch rõ ràng, không giống như cảm xúc nhất thời, mà hẳn là có ý định, mưu mô. Hắn rốt cuộc là muốn làm gì, và nó ẩn giấu điều gì đằng sau?”

Trương Hoài Nhân không trả lời Nguyễn Anh Dũng, hắn quay người đi ra ngoài cửa phòng. Nguyễn Anh Dũng thấy vậy bèn đi theo sau. Tới cửa, Trương Hoài Nhân hỏi người Trung Úy đứng ở ngoài: “Trung Úy, các anh điều tra tới đâu rồi?”



Người Trung Úy nghe thế, đứng nghiêm, đáp: “Báo cáo! Tạm thời xác nhận n·ạn n·hân gồm Trịnh Văn Toàn, con gái Trịnh Văn Toàn là Trịnh Thị Thắm, cùng con rể là Nguyễn Đức Nghĩa. Ba người t·ử v·ong vào khoảng tám giờ đến chín giờ hai ngày trước. Trên thân thể bị hại không phát hiện v·ết t·hương chí mạng, nghi ngờ v·ết t·hương chí mạng ở đầu. Hiện trường xuất hiện nhiều v·ết m·áu hình tay, nhưng đã xác định là dấu tay của n·ạn n·hân, nghi ngờ h·ung t·hủ mang găng tay trước khi gây án. Hiện trường không có dấu chân người khác, chỉ có dấu chân của gia đình n·ạn n·hân. Trước mắt hoài nghi h·ung t·hủ chỉ có một người, hắn có hiểu biết về thủ đoạn phản trinh sát. Con của Trịnh Thị Thắm và Nguyễn Đức Nghĩa là Nguyễn Đức Độ hiện không rõ tung tích, nghi ngờ đứa trẻ khoảng bảy tuổi này đã bị h·ung t·hủ bắt đi. Chúng tôi đang trích xuất camera xung quanh để khoanh vùng tìm kiếm. Xin hết.”

“Hung thủ làm sao vào nhà?” Trương Hoài Nhân hỏi.

“Báo cáo, hiện vẫn chưa xác định được phương thức vào nhà của h·ung t·hủ.”

Nguyễn Anh Dũng chen vào hỏi: “Anh không hiểu lắm. Nhà này có bốn người, trong đó có hai người đàn ông, h·ung t·hủ làm thế nào xử lý được bọn họ? Phải biết việc g·iết c·hết một người đàn ông với việc g·iết c·hết hai người đàn ông là hoàn toàn khác nhau. Ít nhất một trong bốn người bọn họ có thể la lên một, hai tiếng, thậm chí là có thời gian gọi điện thoại báo cảnh sát chứ? Làm thế nào họ bị xử lý mà không kịp kêu tiếng nào?”

Người Trung Úy trả lời: “Báo cáo, qua kiểm tra hiện trường, phát hiện căn phòng ngủ của vợ chồng Nguyễn Đức Nghĩa có v·ết m·áu trên giường, chăn và gối. Suy đoán ban đầu là khi h·ung t·hủ vào nhà, vợ chồng Nguyễn Đức Nghĩa còn chưa ngủ dậy, h·ung t·hủ nhân cơ hội ra tay s·át h·ại vợ chồng Nguyễn Đức Nghĩa trước. Chờ Trịnh Văn Toàn đi uống cà phê trở về, h·ung t·hủ đột nhiên tập kích, s·át h·ại ông ta.”

Trương Hoài Nhân đột nhiên hỏi: “Vùng này là khu chợ buổi sáng phải không?”

“Vâng.”

Nguyễn Anh Dũng bỗng hiểu ra: “Hung thủ không phải đột nhiên g·iết người, mà đã ủ mưu từ trước. Khu vực này là khu chợ sáng, tầm tám giờ đã khá ầm ĩ, không ít cửa tiệm còn mở nhạc to. Bởi thế hàng xóm xung quanh Trịnh Văn Toàn không nghe được âm thanh dị thường nào. Tên h·ung t·hủ này rất có thể đã tính toán tất cả yếu tố rồi mới xuống tay.”

Reng reng reng…



Tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên, Nguyễn Anh Dũng nhấc máy: “Alo.”

“Báo cáo đội phó, thẻ ngân hàng của n·ghi p·hạm Phùng Công Tuấn vừa xuất hiện giao dịch với một công ty chuyển phát nhanh. Món hàng chuyển phát đã được chặn lại thành công, là một cây bút ghi âm có mẫu giống cây bút trước đó. Bộ phận kỹ thuật đã gửi tệp ghi âm qua tin nhắn cho anh, bọn em giờ đang truy tìm n·ghi p·hạm.”

“Anh đã biết, cảm ơn cậu.”

Cúp máy, Nguyễn Anh Dũng liếc mắt ra hiệu cho Trương Hoài Nhân, rồi theo cầu thang đi lên tầng ba, đi tiếp lên sân thượng. Tới sân thượng, Nguyễn Anh Dũng thuần thục mở phần mềm nội bộ, đăng nhập rồi tải tệp ghi âm về điện thoại. Trương Hoài Nhân chẳng phải đợi bao lâu, một giọng nam quen thuộc vang lên.

“Thái Nhi, chào cậu. Đây là phần ghi âm thứ hai tớ gửi cho cậu. Phần ghi âm đầu kết thúc quá đột ngột, còn vài lời tớ chưa kịp nói. Tình huống của tớ lúc ấy rất nguy hiểm, không nói tiếp được, hi vọng cậu hiểu cho.

Tớ ghi âm phần ghi âm đầu tiên vào một đêm khuya, ở ngay căn hộ tớ đang thuê. Lúc ấy là chủ nhật, là ngày thứ hai kể từ khi tớ phát hiện án mạng. Cả ngày hôm đó tớ đều lo lắng không ngừng. Cậu có thể tưởng tượng nỗi cảm giác đợi ở trong phòng mà trên đầu mình có ba bộ t·hi t·hể sao? Tớ sắp điên tới nơi rồi. Thật đấy.

Nhưng chuyện làm cho tớ sợ hãi là chuyện tiếp sau đó.

Ngày đó, tớ ở trong phòng cả buổi sáng. Trưa đến, quá đói bụng nên tớ xuống siêu thị ở tầng trệt mua gói mì tôm về nấu ăn. Về đến phòng, nhìn xung quanh đều không có ai, tớ nhịn không được lại đi lên trên tầng trên quan sát. Tớ đứng từ chỗ chờ thang máy nhìn về bên kia. Không xem thì không sao, vừa xem tớ đã tái mặt. Cửa chính căn phòng của Y Y khép hờ, trong khi tớ nhớ rằng tớ đã đóng nó lại trước khi rời đi. Tớ tự hỏi chẳng lẽ có người vào trong phòng sao? Hay là gió to thổi bật cửa ra?

Ngay khi tớ còn đang nghi ngờ, còn đang không giải thích được, bỗng tớ nghe được một tiếng vang truyền ra từ bên trong cánh cửa. Tớ bị dọa đến mức sắp kêu ra thành tiếng. Tớ sợ hãi vô cùng, vội vã theo thang thoát hiểm chạy thẳng xuống lầu sáu, chạy về phòng mình. Sau đó tớ rón rén ra thang bộ thoát hiểm, áp sát người vào tường, lắng nghe.

“Phòng của Y Y chắc chắn có người, nhưng người đó có thể là ai?”

Trong đầu tớ liên tục xuất hiện các loại giả thiết. Nếu là cảnh sát, vậy không thể nào lặng im không dấu hiệu nào vào phòng n·ạn n·hân. Về phần bà cô hàng xóm Y Y, tớ đứng ở cầu thang thoát hiểm nghe nửa này không thấy có động tĩnh gì mới, bà cô này không có gan lớn đến mức không kinh hô hay hoảng loạn khi phát hiện xác người. Nếu như trong phòng Y Y là những người khác, khi thấy ba bộ t·hi t·hể, có là ai đi nữa, chắc chắn không thể nào không có động tĩnh gì.



Ngoại trừ bọn họ thì còn là ai đây?

Tớ thật sự không dám nghĩ tiếp.

Đúng lúc này, tớ nghe được tiếng bước chân trên lầu bảy. Tớ nghe được rõ rõ ràng ràng. Bước chân không vội, dường như rất chậm, chậm có chút khó lường. Tớ sợ hãi đi về phòng, đóng cửa chính lại, áp sát người vào một bên tường, lén lút lắng nghe.

Bước chân men theo cầu thang thoát hiểm, đi tới trước cửa phòng của tớ rồi dừng lại. Trái tim tớ lúc này như muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài. Tớ không biết người này đứng ở ngoài cửa phòng tớ làm gì. Nhưng trực giác mách bảo tớ rằng người này là kẻ đi ra từ trong phòng có ba bộ t·hi t·hể.

Hắn vào phòng Y Y, không kinh hô, không gọi, không nói. Hắn giống như không chút nào sợ ba cái xác không đầu.

Giờ này hắn đứng ở trước cửa căn hộ của tớ, không một tiếng động, chờ đợi một lúc lâu.

Tớ dựa người vào tường, né chỗ mắt mèo nhìn vào trong, không dám thở mạnh. Chờ đợi, chờ đợi, một mực chờ đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm rời đi. Chờ thêm cả tiếng đồng hồ nữa, tớ mới chậm rãi hoàn hồn.

Chuyện đầu tiên tớ làm sau đó là kiểm tra xem mình đã khóa cửa kĩ chưa. Cảm thấy khá an toàn nhưng vẫn chưa yên tâm, tớ dời bộ ghế sô pha chèn vào cửa.

Cậu không nên cười tớ nhát gan. Tớ là một kẻ tầm thường, một người bình thường trong đám người bình thường, một tên dân đen thấp cổ bé họng, một người làm công thường xuyên bị ép tăng ca tới khuya. Tớ không phải là anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng. Nếu người kia là t·ên s·át n·hân đã g·iết ba người Y Y, hắn rất có thể sẽ g·iết tớ. Nghĩ lại thủ đoạn tàn bạo của hắn, tớ không rét mà run.

Tớ khi này chỉ mong hắn không phát hiện những việc tớ đã làm, chỉ mong bấy nhiêu đó là đủ để tớ thắp nhang đội ơn tổ tiên.

Tớ nơm nớp đến tận chiều, rồi quyết định cầu sự giúp đỡ từ người khác. Xuống tầng trệt, rời khỏi chung cư, tớ mua một cây bút ghi âm từ một cửa hàng điện tử. Không biết tại sao, từ lúc ra khỏi phòng, tớ có cảm giác rằng có người luôn theo dõi tớ ở đằng sau. Nhưng mỗi khi tớ quay đầu nhìn lại thì đều không phát hiện được thứ gì.”