Vô Cực Chân Nhân

Chương 32: Khá quen




Chương 32: Khá quen

Vừa tránh né gã vạm vỡ, Trương Hoài Nhân liên tiếp phát ra năm chỉ Tam Dương Khai Thái từ hai tay, đánh về trái tim gã ta.

Đùng! Đùng! Đùng! Phốc! Đùng!

Ba chỉ đầu đánh thủng một lỗ trên cái áo giáp bằng khí màu vàng của gã vạm vỡ. Trong lúc khí trong cơ thể gã ta còn chưa kịp lao ra bổ sung, hai chỉ Tam Dương Khai Thái tiếp theo bay qua lỗ thủng, xuyên tim gã ta.

Trong một cuộc chiến, hiếm ai có thể liên tục tung ra một đòn như Trương Hoài Nhân. Trừ khi người đó tung ra những đòn đánh từ công pháp ở cảnh giới thấp hơn. Dẫu sao, gánh nặng dòng khí đè ép lên cơ thể, sức chịu đựng của huyệt vị có ảnh hưởng rất lớn đến việc ra đòn.

Về mặt lý thuyết, thi triển liên tiếp những đòn đánh từ công pháp ở cùng cảnh giới là không thể, bởi cơ thể và huyệt vị đều cần một thời gian “nghỉ” để lấy lại “sức khỏe”. Nó khá tương tự như việc một trái bóng đang bị căng tròn cần thời gian giảm áp lực, chứ không thể tiếp tục nhận thêm những áp lực nữa để rồi nổ tung khi không còn chịu được.

Tiêu diệt xong gã vạm vỡ, Trương Hoài Nhân phát động Như Ảnh Tùy Hình, lóe tới bên cạnh gã gầy gò, đánh ra một chưởng Lam Sam Thủ vào ngực trái gã ta. Hắn hành động nhanh chóng, không phí phạm một tí thời gian, không cho hai gã địch có thời gian phản ứng lại.

Giải quyết xong hai tên Tà Giáo, Trương Hoài Nhân vừa thở dốc, vừa dùng hai bàn tay run lẩy bẩy lục tung cả người hai kẻ địch, xem xem có đầu mối hữu dụng nào không.

Khi không phát hiện được đầu mối nào, Trương Hoài Nhân cầm thanh trường đao và cái hồ lô màu xanh đen vứt xuống dưới ao, nhanh chân rời đi.

Võ Nhân không sử dụng được v·ũ k·hí tà đạo của Tà Giáo, để tránh hai món v·ũ k·hí kia rơi vào tay những tên Tà Giáo khác, Trương Hoài Nhân đành giấu chúng đi như thế. Hắn không có thời gian giấu kĩ chúng hơn, cũng không có hứng thú mang những thứ được luyện từ việc huyết tế, tế tự nhân loại theo bên người.

Chập tối, Trương Hoài Nhân đã tiến vào bên ngoài một rặng núi. Bởi vì sắc trời sắp tối, vì lý do an toàn, Trương Hoài Nhân tìm một hang động kín đáo, định nghỉ tạm một đêm, sau đó ngày mai lại tiếp tục tìm hiểu nơi này.

Hang động được Trương Hoài Nhân chọn nằm ở giữa sườn núi, phía trước còn có lác đác mấy đống đá chặn cửa động, từ bên ngoài không cách nào dễ dàng phát hiện. Trương Hoài Nhân cũng là vừa may mới có thể chui vào bên trong.



Sau khi ăn chút gì đó, Trương Hoài Nhân ngồi tựa lưng lên vách đá, bắt đầu vận khí chữa trị thân thể. Chiến đấu cả ngày, dùng công pháp nhiều lần, cho nên hắn không chỉ bị ngoại thương, mà còn bị nội thương.

Thời gian bất tri bất giác đã đến quá nửa đêm. Vào giữa lúc cơn buồn ngủ sắp quật ngã Trương Hoài Nhân, hắn đột nhiên nghe thấy thanh âm của tà áo chạm gió vang lên, tiếp theo một tiếng “bịch”. Trương Hoài Nhân nhận ra đây là tiếng chân người chạm đất, giống như có người từ không trung nhảy xuống ngoài động. Trương Hoài Nhân cả kinh, trong nháy mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

“Chẳng lẽ là người của Tà Giáo t·ruy s·át mình?” Trương Hoài Nhân nghĩ tới về chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra.

“Sư muội, hoàn cảnh nơi này không tệ, hơn nữa hẻo lánh không người, sư huynh thấy hay là ở chỗ này đi!” Một giọng nam khá quen thuộc vang lên bên ngoài động.

Trương Hoài Nhân có chút ngạc nhiên, rồi thở nhẹ một hơi. Nếu không phải người của Tà Giáo đuổi theo, vậy đã nói lên đối phương chỉ là đi ngang qua mà thôi, hắn cũng không cần phải lo lắng nữa.

“Sư muội, cần gì dùng loại ánh mắt này nhìn sư huynh chứ, dù sao sư muội cũng chưa từng hưởng thụ sự sung sướng của nam và nữ. Hôm nay sư huynh thương yêu ngươi một lần, để cho cuộc đời này của sư muội không uổng phí làm thân con gái. Dù gì một lát nữa sư muội sẽ phải c·hết, chẳng phải quá lãng phí thân thể con gái hay sao?” Thanh âm của người nam không nhanh không chậm, dịu dàng cực kỳ, nhưng nội dung trong lời nói lại thực sự dâm ô, vô tình.

Trương Hoài Nhân hít một hơi, cúi mình trước vị huynh đài bên ngoài. Hắn không ngờ có người có thể sử dụng loại giọng điệu như vậy để nói ra chuyện h·iếp xong g·iết tàn nhẫn kia.

Bên ngoài chỉ có tiếng nói người nam vang lên, không có tiếng nói của người nữ, vậy đã nói rõ vị sư muội của người nam đã bị gã ta khống chế, bây giờ có lẽ miệng cô ta còn không mở ra được. Giọng nói của người đàn ông này khá quen tai, hẳn là người hắn đã gặp qua. Nghĩ tới đây, lòng tò mò của Trương Hoài Nhân dâng lên, hắn rón rén đi về phía cửa động.

Xoạc.

Tiếng quần áo của cô gái bị xé rách vang lên, theo sau là tiếng cười dâm đãng của người nam kia.



“Đây, trước tiên ăn viên thuốc kích dục này đi! Nếu không lát nữa không có gì thú vị cả!”

“Khụ, sư muội! Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn vi huynh chứ? Thực ra trước kia sư muội không phải rất muốn chờ đến cảnh giới Tám rồi song tu cùng ta sao! Bây giờ coi như sư huynh giúp sư muội hoàn thành tâm nguyện. Ha ha…” Người nam có vẻ như quên hết tất cả, bởi vậy gã ta cười rộ lên một cách điên cuồng.

Lúc này, Trương Hoài Nhân đã mò tới sau một khối đá nơi cửa động, bắt đầu nhìn trộm về chỗ đất trống bên ngoài động.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng, nửa quỳ ở bên thân mình của một cô gái trẻ tuổi. Người này đang sờ mó, vuốt ve lung tung trên thân thể mềm mại của cô ta, cũng thỉnh thoảng xé quần áo ra thành từng mảnh nhỏ.

Đầu tóc cô gái rối bởi, che đi gương mặt, Trương Hoài Nhân không nhìn rõ dung mạo của cô ta. Thân thể cô ta thì mềm mại như một con dê non, đã trần trụi hơn nửa người, lộ ra da thịt trắng nõn nà. Chúng kết hợp với bộ ngực căng tròn mềm mại, trắng bóc nửa kín nửa hở, thì rất dễ làm thú tính của đàn ông nổi lên.

“Thì ra là hắn!”

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, Trương Hoài Nhân vừa có chút kinh ngạc cũng có chút sáng tỏ.

Người đàn ông này là tên lùn xấu xí từng hấp dẫn sự chú ý của Trương Hoài Nhân lúc hắn và Trần Nguyệt mới tới làng tây tập hợp. Quả nhiên là tướng nào tính nấy, bề ngoài xấu xí, bên trong độc ác.

“Chỉ là không biết con dê non mà hắn bắt tới là người sư muội xui xẻo nào của hắn.” Trương Hoài Nhân thầm nghĩ.

Không biết là có phải người “sư huynh xấu xí” này nghe được tiếng lòng của Trương Hoài Nhân hay không, mà trong lúc vô ý, gã ta dùng một tay vuốt mái tóc rối bời trước mặt của cô gái, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy rẫy hận ý.

“Tại sao lại là cô ta?” Sau khi Trương Hoài Nhân đã thấy rõ hình dáng của cô gái, hắn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.

Đây là cô gái đi cùng tổ với Trương Hoài Nhân. Lúc Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt đến nơi tập hợp, họ nhìn thấy những người quen biết nhau đứng tách ra thành từng nhóm nhỏ, trong nhóm của gã lùn xấu xí kia không có cô gái này. Về sau, khi Triệu Tồn Thắng chia tổ, hai người này cũng không ở cùng tổ. Vậy mà giờ đây, Trương Hoài Nhân lại nghe được hai người này vốn quen biết từ trước, còn là đồng môn.



“Trước đó cả hai người họ giả vờ không quen biết là vì mục đích gì? Đồng môn không phải dễ tin tưởng, hợp tác với nhau hơn người ngoài sao? Chẳng lẽ họ có ân oán từ trước, nên không muốn nhìn mặt, hợp tác với đối phương?” Mắt Trương Hoài Nhân trợn tròn, trong lòng hơi ngơ ngẩn.

“Tìm được rồi.”

Đột nhiên, người đàn ông xấu xí dừng việc sờ mó trên người cô gái, kêu lên vui mừng xen lẫn sợ hãi. Trên tay của gã đã xuất hiện một cái túi nhỏ xinh xắn.

Người đàn ông xấu xí không hề để ý tới sư muội của gã nữa, mà đưa tay mở túi vải ra.

“Ha ha! Đây rồi, tìm được rồi! Ta biết sư muội nhất định sẽ mang theo bên mình, quả nhiên không sai!” Người đàn ông lấy ra một viên thuốc màu lam, mừng như điên.

Trương Hoài Nhân núp ở góc khuất, hắn không nhìn rõ viên thuốc kia là loại thuốc gì. Lòng tò mò của hắn càng tăng thêm, nhưng hắn cũng không dám làm ra hành động nào. Dẫu gì, người đàn ông xấu xí ở bên ngoài rất ác độc, gã ta xuống tay với cả sư muội của mình. Nếu như Trương Hoài Nhân bị gã ta phát hiện, vậy thì gã ta nhất định sẽ g·iết người diệt khẩu, cùng hắn không c·hết không thôi.

Trương Hoài Nhân không có hứng thú dùng mạng nhỏ của mình chơi đùa một tuồng anh hùng cứu mỹ nhân. Một là hắn chưa thấy người đàn ông xấu xí chiến đấu, không rõ gã ta mạnh mẽ tới đâu, cho nên hắn không dám mạo hiểm. Hai là người con gái kia không quen biết hắn, hắn cũng không hiểu rõ cách làm người của cô ta. Hắn không thể vô duyên vô cớ liều mạng cứu một người lạ, hắn không có giác ngộ cao như thế.

Trương Hoài Nhân dự định thành thật xem hết màn kịch này, sau đó hắn sẽ cùng người đàn ông xấu xí kia ai đi đường nấy, không ai liên quan tới ai. Đương nhiên, đối với vị “sư huynh h·iếp xong g·iết” sau này Trương Hoài Nhân chắc chắn phải thêm đề phòng gã ta. Dù sao, đây là lần đầu tiên Trương Hoài Nhân thấy được một Võ Nhân tàn nhẫn, độc ác như vậy.

Nghĩ tới đây, Trương Hoài Nhân lặng lẽ giảm bớt nhịp tim, hít thở cực nhẹ, sợ đối phương nhận ra sự tồn tại của hắn, khiến hắn không đánh một trận sống mái không được.

Vào thời điểm này, người đàn ông xấu xí đã bỏ viên thuốc vào túi của mình. Gã ta cười dâm đãng vài tiếng, lần nữa nhích gần đến bên người cô gái.

Gã ta vừa tiếp tục xé rách quần áo cô gái với vẻ mặt hưng phấn tột độ, vừa lầm bầm thổ lộ toàn bộ tiếng lòng. Trương Hoài Nhân trốn ở sau hang động nghe được gã ta nói, phát lạnh cả người.

“Sư muội, nàng cũng chớ có trách ta! Chuyện này vi huynh cũng là không có cách khác. Chính miệng tiểu thư Mậu Thân nói rằng chỉ cần sư huynh hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với sư muội, cô ta sẽ song tu với vi huynh khi cả hai đạt tới cảnh giới Tám. Ngoài ra, cô ta sẽ xin vị cô ruột là sư thúc Mậu Vân thu vi huynh làm đệ tử, truyền thụ cho vi huynh những công pháp kinh thiên động địa. Đó là cơ hội nhảy một bước lên trời! Sư huynh thật sự không muốn bỏ qua điều này, cho nên cũng không thể làm gì khác hơn là khiến sư muội biến mất.”