Vô Cực Chân Nhân

Chương 33: Cóc Băng




Chương 33: Cóc Băng

Nằm trên mặt đất, mắt cô gái như phun ra lửa. Sau khi nghe xong lời táng tận lương tâm này của đối phương, cô ta tức giận tới mức cả người run rẩy không thôi, hận không thể lập tức ngồi dậy, xông tới tàn nhẫn cắn xé con người nhẫn tâm này mấy miếng, để phát tiết oán hận trong lòng.

Nhưng đáng tiếc thay, toàn thân cô gái bị sư huynh cô ta khống chế, cô ta hoàn toàn không cách nào nhúc nhích được một li. Cô ta ngay cả muốn há mồm mắng chửi cũng không làm được, chỉ có thể mặc cho đối phương thực hiện ý đồ.

Những lời kế tiếp của vị sư huynh càng khiến cho tay chân cô gái lạnh toát, thiếu chút làm cô ta c·hết vì tức.

“Khục! Nếu như sư muội không phải con gái duy nhất của Trần Thế Tông, kỳ thật sư huynh thả cho sư muội một con đường sống cũng không phải không thể. Chỉ là sư huynh sợ sư muội từ yêu chuyển hận, sẽ dùng lực lượng của gia tộc trả thù vi huynh, cũng sẽ truyền bá việc này khắp nơi, làm cho thanh danh của vi huynh mất hết.”

“Vả lại, vi huynh còn nghe người ta nói rằng sư thúc Mậu Vân hận những người đàn ông phụ tình bạc nghĩa nhất. Cho nên, vì chuyện tốt của sư huynh, cũng vì danh tiếng của sư huynh, sư muội nên đi c·hết đi! Chắc hẳn cũng sẽ không có ai hoài nghi tới vi huynh, dù sao trước kia chúng ta cũng là một cặp uyên ương hạnh phúc mà!”

Người đàn ông xấu xí kể lể lý do, tay thì không dừng lại chút nào. Chỉ một lát, quần áo trên người cô gái rách tả tơi hết cả, rơi vãi khắp nơi, cô ta chỉ còn thân hình trần trụi.

Người đàn ông xấu xí chứng kiến cảnh đẹp trước mắt, hai mắt sáng rực phát ra ánh dâm tà. Gã ta không nói gì nữa, bắt đầu việc ác của mình.

Một lúc lâu, khi đã hành sự xong, người này g·iết c·hết cô gái, phân xác cô ta, rồi bỏ đi.

Lo sợ mùi máu tươi sẽ dẫn đến quái vật, sau khi chờ người đàn ông xấu xí kia đi được khoảng mười phút, Trương Hoài Nhân cũng rời đi, tìm nơi qua đêm mới.



Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh giấc và lót dạ, Trương Hoài Nhân leo lên một cây cổ thụ có cành lá rậm rạp, quan sát chung quanh. Dựa vào vầng mặt trời mới mọc, hắn nhắm chuẩn phương hướng một chút, rồi mới leo xuống, đi tới.



Từ những chuyện xảy ra trong hôm qua, Trương Hoài Nhân đi đường rất cẩn thận. Không biết có phải là do Trương Hoài Nhân sợ bóng sợ gió hay không, hắn đi được vài cây số mà vẫn chưa có chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh. Dường như cả khu vực này chỉ có mình hắn.

Nghe được tiếng nước chảy, Trương Hoài Nhân mới đem thần kinh khẩn trương thả lỏng một chút. Hắn định uống miếng nước.

Rẽ vài nhánh cây phía trước ra, một hồ nước có màu xanh biếc hiện ra. Trương Hoài Nhân vừa tới gần, một luồng hơi lạnh tràn tới làm hắn rùng mình.

“Đây là hồ lạnh?” Trương Hoài Nhân tò mò dò xét.

Diện tích cái hồ không tính là lớn, xung quanh nó là những cây cỏ, tán lá lớn. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được khí lạnh tỏa ra trên mặt hồ. Thậm chí, Trương Hoài Nhân còn thấy có một tầng băng sương trong suốt ở bên bờ hồ. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn có thể đoán được đại khái độ lạnh của cái hồ này.

Trương Hoài Nhân không thèm để ý mấy cái này. Thứ làm cho hắn quan tâm là hơn mười bụi cỏ trắng mềm mọc ở vùng trũng của bờ hồ. Mỗi cây cỏ có năm lá, toàn thân trắng tuyền, tản ra khí lạnh nhè nhẹ, tựa hồ bị sương khói bao phủ, rất bắt mắt.

“Không sai được, giống hệt như trong sách miêu tả, đây là Cỏ Băng Năm Lá.” Trương Hoài Nhân nhẹ giọng thì thầm, trong lòng có vài phần mừng thầm.

Tuy rằng Trương Hoài Nhân không phải chuyên gia sản xuất thuốc, hắn cũng không có nhu cầu gì dùng đến chúng, nhưng hái về bán cũng sẽ được kha khá tiền. Có tiền mua tiên cũng được, không ai lại ngại tiền nhiều. Lại nói, trải qua mấy lần nguy hiểm, giờ đây dễ dàng hái được tiền, hắn cảm thấy đây hẳn là một dấu hiệu tốt cho ngày hôm nay.

Trương Hoài Nhân theo thói quen quan sát xung quanh. Khi hắn đang muốn bước ra, bỗng nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng lui lại mấy bước, ẩn nấp sau những cành lá. Ẩn mình xong, hắn nhìn về phía bên trái khu rừng rậm.

Không bao lâu sau, có bóng người lấp ló ở đó. Một người mặc áo lam sau khi thăm dò thì cẩn thận đi ra. Người này là một trong mười bốn người tham gia nhiệm vụ lần này. Người này cực kỳ cẩn thận, đi một bước thì quay đầu nhìn qua lại, không ngừng quan sát xung quanh. Nhìn nắm tay đang nắm chặt của anh ta, có thể nhận ra rằng anh ta đang chuẩn bị ứng phó với việc bị người tập kích. Anh ta vừa cẩn thận, vừa thận trọng bước về phía mấy cây Cỏ Băng Năm Lá.



Trương Hoài Nhân thở dài, tự giễu bản thân rằng mình chẳng phải nhân vật chính trong tiểu thuyết, đâu có dễ dàng bắt được tiền vào tay như vậy.

Đối phương cẩn thận như thế, Trương Hoài Nhân cảm thấy mình có đánh lén cũng sẽ khó mà thành công. Nếu không đánh lén, hắn cũng không định đánh nhau trực diện với người này, làm như vậy rất là mạo hiểm, rất không đáng.

“Xuất hiện đi! Tôi thấy anh rồi, không cần trốn nữa!” Cách đám Cỏ Băng Năm Lá vài chục bước, người áo lam nọ đột nhiên dừng bước, xoay người lại hô lên.

Trương Hoài Nhân cả kinh, hắn nghĩ không ra mình không cẩn thận lộ ra dấu vết gì và bị người áo lam nhìn ra tung tích như thế nào. Nhưng lập tức, hắn thầm cười khổ vài tiếng, bởi vì người áo lam này tuy lớn tiếng như vậy, nhưng hai mắt lại không ngừng xoay chuyển, không có nhìn về phía Trương Hoài Nhân đang giấu mình. Anh ta chỉ đang nói đại mà thôi.

Trương Hoài Nhân vừa tức giận, vừa buồn cười.

Hắn thấy người áo lam hô to gọi nhỏ một hồi, rồi mới có thể yên tâm đi tới hái Cỏ Băng Năm Lá.

Trong khi người áo lam còn vài bước nữa là tới đám Cỏ Băng Năm Lá, Trương Hoài Nhân vẫn đang do dự, chưa quyết xem có nên thừa dịp đối phương buông lỏng mà tập kích sau lưng hay không.

Chủ ý còn chưa định, động tác người áo lam đột ngột trở nên cực nhanh. Anh ta liên tiếp hái ba, bốn gốc Cỏ Băng Năm Lá. Rõ ràng anh ta cũng biết rõ đạo lý đêm dài lắm mộng, xử lý nhanh gọn.

Trong chớp mắt, đám Cỏ Băng Năm Lá đã nằm gọn trong tay người áo lam.

Trương Hoài Nhân quyết định thối lui. Tà Giáo thì ẩn hiện trong khu vực này, Võ Nhân thì không tin tưởng được. Nếu tin được, nhiệm vụ lần này không banh chành như bây giờ. Hắn cũng không biết hai đám điên này đang chơi trò gì ở đây. Ngoài hai cái đám điên, quái vật thỉnh thoảng chạy tới hù người, đầu nguồn hiện tượng siêu nhiên còn không thấy tăm hơi, địa phương đang đặt chân cũng không rõ là nơi nào. Một đống vấn đề to lớn cần phải hiểu rõ. Thế nên, không phải trường hợp bất khả kháng, cố gắng giữ khí và thể lực mới là phương án tốt nhất.

Nghĩ như vậy, Trương Hoài Nhân lặng lẽ chuyển thân đi, quyết định rời khỏi nơi này vài chục mét, tránh bị người áo lam phát hiện, rồi dùng Như Ảnh Tùy Hình đi nơi khác cho nhanh. Nhưng hắn vừa đi được mấy bước, từ phía hồ lạnh truyền đến một tiếng hét thảm. Trương Hoài Nhân nghe thanh âm, nhận ra nó là của người áo lam kia.

Trương Hoài Nhân rùng mình. Sau khi trù trừ một chút, hắn cắn răng, lặng lẽ xoay người lại. Hắn biết mình phải hiểu rõ ràng chuyện là thế nào, để miễn cho bản thân khỏi nhận lấy kết cục tương tự.



Khi Trương Hoài Nhân trở lại bên cạnh hồ lạnh, bên bờ hồ đã có thêm hai gã có bộ mặt hung ác. Xem bộ dáng xa lạ, Trương Hoài Nhân cảm thấy đó là đám người của Tà Giáo.

Lúc này, bọn họ đang cao hứng, phấn chấn xem túi vải treo ở thắt lưng của người áo lam. Bên người hai bọn họ còn có hơn mười con cóc to màu lam. Về phần người áo lam, cả người trên dưới cơ thể anh ta có thêm mười mấy lỗ thủng, anh ta đ·ã c·hết từ đời nào rồi.

“Vu, chủ ý này rất hay. Khi phát hiện tên ngu xuẩn này, cũng không trực tiếp xuống tay, mà là trước tiên đuổi tới hồ Ba Trì, thả xuống nước một ít Bột Khống Thú, tạm thời khống chế được một đám Cóc Băng. Hắc hắc! Sau đó tao gây tiếng động hấp dẫn sự chú ý của hắn. Rồi mày khống chế mấy con Cóc Băng trong hồ phóng ra Đao Băng xử lý hắn. Người này chỉ sợ đến c·hết cũng không nghĩ tới việc mình lại c·hết ở trong tay đám Cóc Băng.”

“Hắc hắc! Của cải của người này thật là phong phú! Vu, không bằng chúng ta để số Cỏ Băng Năm Lá này ở đây, dùng chúng làm mồi để câu những người khác tới.”

Tên trẻ hơn hung hăng đá một cước vào t·hi t·hể của người áo lam, có chút tham lam nói ra.

“Hừ! Tưởng hay lắm sao!”

“Cũng không dùng đầu mà nghĩ! Lần này hai người chúng ta xử lý được tên ngu ngốc này cũng là may mắn mà thôi. Mày bớt làm cái chuyện ôm cây đợi thỏ ngu ngốc này đi. Mày không sợ gặp phải người mạnh, mạng nhỏ còn không giữ được sao? Chưa nói là loại địa phương quỷ quái này sao lại còn có người khác đến, nhanh chóng đến khu trung tâm để đục nước béo cò, đây mới là thượng sách!”

Tên lớn tuổi hơn rõ ràng gian trá và mạnh hơn tên trẻ tuổi nhiều. Tên lớn tuổi một mặt giáo huấn đối phương, một mặt vẫn không ngừng quan sát khu rừng xung quanh.

Thấy vậy, Trương Hoài Nhân lại càng cẩn thận, hắn nín thở, giảm nhịp tim tới mức tận cùng, cũng không dám để lộ ra thân hình. Trương Hoài Nhân chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngu ngốc là một đánh hai, hắn càng sẽ không ngu ngốc đi làm.

Trương Hoài Nhân trơ mắt nhìn đối phương cầm toàn bộ Cỏ Băng Năm Lá bỏ vào túi, dẫn đám Cóc Băng biến mất trong khu rừng đối diện.

Hai người vừa rời đi, Trương Hoài Nhân cũng không có lập tức đứng dậy, mà một lúc sau mới phủi lá rụng trên người đứng lên, có chút đăm chiêu nhìn về phía hai người biến mất.

Trương Hoài Nhân âm trầm nghiêm mặt, đứng tại chỗ một hồi, phát khổ mà suy nghĩ. Tận mắt nhìn thấy một người cẩn thận không thua gì mình vô thanh vô tức biến mất khỏi thế gian, điều này làm cho hắn cảm thấy nơi đây cực kỳ không an toàn.