Vô Cực Chân Nhân

Chương 31: Lại gặp Tà Giáo




Chương 31: Lại gặp Tà Giáo

Trương Hoài Nhân liên tục quăng quật cơ thể nó khiến nó không thể phản xạ vặn người lại t·ấn c·ông được. Cánh tay còn lại của hắn nhanh chóng dùng lượng khí ít ỏi còn lại bao trùm cả bàn tay, chụp và bóp nát đầu con rắn.

Lần này, Trương Hoài Nhân trở nên cẩn thận hơn. Thân đang ở một vùng đất không rõ, đồng đội mất hẳn tung tích, quái vật thì tràn lan, hắn không đề phòng không được.

Đợi thể lực và khí hồi phục đầy đủ. Trương Hoài Nhân hái vài trái dừa, dùng tay bổ ra, uống nước và ăn cơm dừa. Ăn uống no đủ, hắn vứt những mảnh quả dừa vào tàu lá, không dám vứt xuống bên dưới.

Suy nghĩ thêm một lúc, Trương Hoài Nhân quyết định đi tìm hiểu về nơi này. Hắn tuột xuống đất, đổi hướng đi về bên trái.

Khi Trương Hoài Nhân rời đi chưa lâu, lại có hai người vội vã chạy tới. Trước hai người bọn họ là một con muỗi màu xanh, to bằng hai ngón cái. Nó dường như đang chỉ đường cho bọn họ. Nó dừng ngay tại nơi Trương Hoài Nhân vừa mới dừng lại chuyển phương hướng, nhắm theo hướng mà Trương Hoài Nhân vừa bay đi, hai người kia cũng đuổi theo sát phía sau.

Trương Hoài Nhân đi đường không hề ngừng lại, đi liên tiếp hơn năm cây số mà không hề nghỉ ngơi. Tới khi tới được một ngọn núi nhỏ, Trương Hoài Nhân ngừng chân, ngồi lại nghỉ tạm, khôi phục lại thể lực và khí.

Không biết đã bao lâu, Trương Hoài Nhân khoanh chân ngồi trong một bụi cây rậm rạp tại một cái ao, nhắm hai mắt, không hề động đậy. Mà xung quanh trừ tiếng kêu của sâu bọ ra, cũng không có âm thanh nào khác.

Đúng lúc này, ở trong vũng bùn gần đấy, đột nhiên xuất hiện không mười tia sáng màu trắng có hình lưỡi đao cong. Chúng phá đất chui lên, chém thẳng về hướng Trương Hoài Nhân.

Trương Hoài Nhân vốn không nhúc nhích, bỗng nhiên mở to mắt, lộ ra rét lạnh. Tay phải đánh vào mặt đất, cơ thể Trương Hoài Nhân bay lên. Sau đó hai chân của hắn khẽ chạm đất, đáp xuống một chỗ đất trống bên cạnh.

Cứ như vậy, những vầng sáng trắng đó tự nhiên bị hụt.

Phập! Phập!

Sắc mặt Trương Hoài Nhân trở nên âm trầm.

Trương Hoài Nhân duỗi tay phải, năm ngón xòe ra, một tiếng vang lắc rắc bùng lên. Khí chảy về năm đầu ngón tay của hắn, bay ra ngoài. Trên mỗi đầu ngón tay, khí xoay tròn tạo nên một q·uả c·ầu l·ửa nhỏ màu xanh lục. Đây là biến chiêu của Lam Sa Thủ.

Lam Sa Thủ là chiêu chưởng, nhưng nó có hai biến chiêu thường gặp nhất. Một là khí bao bọc năm ngón tay, chưởng hóa trảo, chộp vào đối thủ, vô cùng âm độc. Biến chiêu thứ hai là chiêu thức Trương Hoài Nhân đang sử dụng, biến chiêu này có thể dùng để t·ấn c·ông tầm xa.



Trương Hoài Nhân nhìn chằm chằm vào nơi lộ ra dòng khí hình lưỡi đao. Hắn nắm năm ngón tay lại, lại bỗng nhiên búng ra. Năm q·uả c·ầu l·ửa màu xanh lục dàn thành một đường thẳng, bắn ra ngoài.

Mắt thấy năm q·uả c·ầu l·ửa sắp đánh tới mặt đất, một thân hình đột nhiên từ dưới đất chui lên. Sau đó thân hình lấp lóe một cái thì đã tới một chỗ khác, nơi đã vượt qua phạm vi công kích của năm q·uả c·ầu l·ửa.

Bùm.

Địa phương nơi người kia vừa chui lên bị mấy q·uả c·ầu l·ửa của Trương Hoài Nhân bắn thủng thành một cái hố. Trong cái hố toàn là hơi nóng và khói, có mấy nơi còn lộ ra dấu vết bị ăn mòn.

Trương Hoài Nhân lúc này cũng không để ý tới cái hố đó, mà là dán mắt vào cái người vừa mới nhảy ra. Gã ta là một người gầy gò có vẻ mặt xảo trá, khoảng hơn ba mươi tuổi.

Thấy Trương Hoài Nhân nhìn về phía mình, gã gầy gò đột nhiên lớn tiếng hét: “Động thủ.”

Trương Hoài Nhân cả kinh. Hắn vừa định hành động, đột nhiên nghe thấy dưới chân có hai tiếng phá đất vang lên. Ngay sau đó là hai bàn tay lấp lóe ánh sáng màu vàng, như chớp phân làm trái phải, liều c·hết nắm lấy hai chân của Trương Hoài Nhân, khiến cho Trương Hoài Nhân không thể di chuyển.

Trương Hoài Nhân ngay tức khắc biết mình gặp phải Tà Giáo. Chiêu thức nhiều, biến chiêu đa dạng, tác dụng của chiêu thức lại khác hẳn thường quy. Đầy đủ tiêu chí của đám người điên đó.

“Mày c·hết chắc rồi, hai chân không động được, xem mày làm sao tránh khỏi đao khí của tao!” Gã gầy gò đắc ý cười nói.

Tiếp đó, gã gầy gò nhấc hai tay lên, điều động khí trong cơ thể. Hai tay gã xuất hiện một đám khí lớn, dần dần ngưng tụ lại thành thể rắn, và dần dần tạo hình nên những lưỡi đao cong sắc bén.

Sắc mặt Trương Hoài Nhân trở nên khó coi, hắn dồn khí tràn về tay phải. Hắn giơ tay phải lên, dùng chiêu Bàn Long Kích chém xuống không chút chần chừ.

Coong.

Tay Trương Hoài Nhân như chém vào tảng đá, tia lửa lấp lóe, cái bàn tay màu vàng kia vẫn bình yên vô sự.

Trương Hoài Nhân đang muốn tìm cách khác, đối diện lại vang lên tiếng cười điên cuồng của gã gầy gò.



“Ha ha! Đi c·hết đi!”

Nghe được tiếng cười bệnh hoạn, lòng Trương Hoài Nhân trở nên nặng nề, hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Trong mắt Trương Hoài Nhân, hai mươi cái lưỡi đao sắc nhọn từ phía gã gầy gò đánh tới. Chúng bao trùm lên cả vùng xung quanh cơ thể Trương Hoài Nhân, chặt đứt khả năng hắn trốn chạy.

Trương Hoài Nhân hít sâu một hơi, nghiến răng một cái, lắc mình. Thân thể Trương Hoài Nhân đột nhiên như quỷ dị, cong sang bên phải.

Phần lớn dám lưỡi đao cong bay sát qua người Trương Hoài Nhân, chỉ có hai lưỡi đao xuyên thủng vai và chân trái của hắn. Máu tươi từ trong v·ết t·hương phun ra, làm ướt đẫm quần áo của Trương Hoài Nhân.

Trương Hoài Nhân triệt tiêu chiêu Bàn Long Kích, nhanh chóng dùng tay phong bế mạch máu ở phụ cận, khiến cho máu tươi ngừng chảy.

Gã gầy gò vốn đang dương dương tự đắc, chợt mở to hai mắt, không thể tin nhìn tất cả sự việc vừa mới phát sinh vừa rồi.

Trương Hoài Nhân vận khí về hai tay, dùng ngay biến chiêu thứ nhất của Lam Sa Thủ, chộp về phía hai bàn tay màu vàng đang giữ hai chân. Trong những tiếng “xì xèo” liên tục, hai bàn tay màu vàng được tạo ra từ khí rất nhanh bị khí của Lam Sa Thủ ăn mòn. Nhận thấy hai chân đã thoát, Trương Hoài Nhân giẫm chân phải, cả người bắn vọt về bên trái hai mét mới dừng lại.

“Không thể nào! Ở dưới sự gia cố bằng khí của tao, khí nào có thể ăn mòn chiêu Bắt Chân Quỷ chứ?” Từ vũng bùn bên dưới hai bàn tay màu vàng, một tiếng tức giận vang lên.

Sau đó, hai bàn tay màu vàng vung ra bên ngoài, một thân ảnh vạm vỡ, toàn thân phát ra khí vàng chui ra từ trong bùn đất.

Gã vạm vỡ và gã gầy gò là hai tên truy đuổi sau lưng Trương Hoài Nhân.

Bọn chúng đuổi theo phía sau, sợ Trương Hoài Nhân sắp rời đi, lập tức lén lút tới gần, bày ra lần tập kích này.

Gã vạm vỡ vừa rối trốn trong đất rút một thanh trường đao có khí đen bao quanh ra khỏi lưng, đầy hung hăng chém về phía Trương Hoài Nhân.

Trương Hoài Nhân quan sát thân hình đối phương. Mặc dù tốc độ gã vạm vỡ này rất nhanh, nhưng động tác lại cứng nhắc. Hiển nhiên gã này chỉ ỷ vào khí gia trì mà thôi.



Nghĩ tới đây, Trương Hoài Nhân không thèm để mắt tới gã vạm vỡ ở trước mặt nữa, nhìn về phía gã gầy gò.

Gã gầy gò đang lấy ra một cái hồ lô màu xanh đen, vận khí rót vào nó.

“Mày nhìn đi đâu đây? Đi c·hết đi!”

Gã vạm vỡ đã tới gần Trương Hoài Nhân, khí vàng trên thân trở nên sẫm màu. Gã vung thanh đao quái dị lên, bổ về người Trương Hoài Nhân.

Trương Hoài Nhân phát động Như Ảnh Tùy Hình, thân hình tức thì đã ra khỏi phạm vi chém của cây trường đao.

“Mày ngươi bị lừa rồi nhé!” Gã vạm vỡ đột nhiên cười to.

Khí đen từ thanh đao dài trong tay gã vạm vỡ lóe lên, hóa thành một sợi roi màu đen, như thể một con rắn lớn, đuổi theo quấn lấy thân Trương Hoài Nhân, như thể không trói được thì không ngừng.

Trương Hoài Nhân lấy làm kinh hãi, liên tiếp phát động Như Ảnh Tùy Hình, thân hình lập tức trở nên mơ hồ quỷ dị, lúc thì sang trái, lúc lại sang phải, lúc thì ở phía trước, lúc lại ở phía sau, giống như có mấy Trương Hoài Nhân đang cùng lúc vây quanh gã vạm vỡ.

Gã vạm vỡ thấy vậy, bắt đầu sợ hãi kêu to. Nhưng gã ta ỷ vào toàn thân có Hoàng Thổ Giáp bảo vệ, chốc sau liền không thèm để ý tới.

Gã vạm vỡ tiếp tục thúc dục sợi roi màu đen, liều mạng truy đuổi thân hình của Trương Hoài Nhân.

Đùng! Đùng!

Trương Hoài Nhân từ bên cạnh gã vạm vỡ lao tới. Trong chớp mắt này, hai tay hắn đánh ra hai chưởng Lam Sa Thủ. Hai chưởng đánh tới dòng khí màu vàng bao quanh cơ thể gã vạm vỡ, lan ra an mòn một phần, khiến màu sắc dòng khí màu vàng trở nên ảm đạm. Đáng tiếc điều đó cũng chẳng tạo nên sóng gió gì, khí trong người gã vạm vỡ lao ra bổ sung rất nhanh, khí màu vàng bao quanh cơ thể gã ta trở lại bình thường trong nháy mắt.

“Tao có khí hộ thể bao quanh người, mấy chưởng đánh muỗi bé tí tẹo của mày há có thể phá được!” Khuôn mặt gã vạm vỡ cực kỳ ngang ngược, khí trên tay gã càng lao ra nhanh hơn. Gã ta không chút buông lỏng điều khiển sợi roi màu đen.

Sợi roi màu đen của gã vạm vỡ chậm hơn thân hình của hắn một chút, không làm gì được hắn. Nhưng vì không biết cái sợi roi màu đen kia là thứ quỷ quái gì, Trương Hoài Nhân không dám dừng việc vận công Như Ảnh Tùy Hình. Nếu hắn dừng khí vận Như Ảnh Tùy Hình, sợ rằng hắn sẽ bị sợi roi màu đen quấn vào người, lúc đó khó biết được bản thân hắn sẽ phải đối mặt với kết quả tồi tệ như thế nào.

Trong lúc Trương Hoài Nhân đang vội vàng tránh né gã vạm vỡ, hắn đưa mắt nhìn qua tên gầy gò một cái. Hắn nhìn thấy sắc mặt đối phương rất nghiêm túc, miệng cái hồ lô màu xanh đen liên tục phun ra từng dòng khí đen, không biết gã ta đang chuẩn bị đại chiêu gì.

Lòng Trương Hoài Nhân trở nên nóng vội.

“Không ổn, tiếp tục như vậy, mạng nhỏ của mình không giữ được! Không mạo hiểm thì không được!” Mắt thấy tình huống nguy cấp, Trương Hoài Nhân thầm nghĩ.