Vô Cực Chân Nhân

Chương 30: Tôm đỏ




Chương 30: Tôm đỏ

Lam Sa Thủ rất nhanh ăn mòn cả miệng con quái vật, ăn lên cả não. Không tới một phút, con quái vật nằm bất động trên mặt đất sau một hồi giãy giụa, gào thét trong bất lực.

Võ Nhân Nhập Môn là đám người cực kỳ hiếu chiến, bởi vì chiến đấu sẽ giúp họ nhanh chóng tăng lên cảnh giới Hai. Chỉ có liên tục dùng khí, liên tục bổ sung khí vào Khí Hải, liên tục dùng khí làm căng Khí Hải, Khí Hải mới dẻo dai và bền chắc hơn, cơ thể họ mới nhanh chóng thích ứng với lượng khí di động liên tục khắp cơ thể.

Một Khí Hải không dẻo dai và bền chắc sẽ không chứa nổi một mật độ khí gấp hai ban đầu, nó sẽ căng hết cỡ rồi nổ tung. Một cơ thể không thích ứng với lượng khí di động liên tục, nó sẽ không chịu nổi lượng khí có mật độ lớn hơn, tế bào mỏng manh sẽ bị áp lực của khí có mật độ cao nghiền nát.

So với việc ngồi nhà tu luyện dần dần, rèn luyện dần dần, chiến đấu có hiệu quả gấp nhiều lần.

Giết xong con quái vật thứ hai, Trương Hoài Nhân dừng lại, tựa lưng vào tường nghỉ ngơi.

Khi đã nghỉ ngơi xong, Trương Hoài Nhân lại đi tiếp.

Đi thêm một đoạn đường, Trương Hoài Nhân thấy một con quái vật có hình hài một người trung niên đang đi lại lắc lư, trên người nó vẫn còn những mảng lớn máu khô. Nhìn con quái vật thứ ba gặp phải từ lúc đi vào đường hầm, hắn tự hỏi con đường hầm này là đường ra, hay là hang động của quái vật?

Sau khi thấy Trương Hoài Nhân, con quái vật lập tức gào thét xông tới.

Trương Hoài Nhân đang chuẩn bị nghênh chiến, bỗng một con quái vật hình hài phụ nữ, có tóc tai tán loạn, từ đằng xa khoảng mười mét chạy về đằng này. Gương mặt con quái vật thứ tư cũng là một vẻ thối rữa và dữ tợn.

Hai con!

Trương Hoài Nhân hơi kinh trong lòng, lúc này hắn lựa chọn lùi về phía sau.

Hai con quái vật có tốc độ rất nhanh, chốc lát đã rút ngắn được một nửa khoảng cách với Trương Hoài Nhân.

Con quái vật hình người trung niên giẫm phải một hòn đá, té sấp mặt xuống đất. Hai chân con quái vật phụ nữ đụng vào con quái vật hình người trung niên, ngã lăn lóc.

Trương Hoài Nhân vừa lui vừa suy tư. Hắn nhận ra loài quái vật này không có trí lực, không biết nhảy, không biết tránh né trở ngại.

Hai con quái vật té nhào. Nhưng chúng nó vẫn chưa buông tha, dùng hai tay đẩy người đứng lên, nhào về phía Trương Hoài Nhân. Chúng giống ác quỷ ở chỗ không g·iết c·hết người sống thì sẽ không ngừng.

Trương Hoài Nhân quyết định t·ấn c·ông.

Quỳ Hoa Thần Lực.

Một dòng khí chảy về các huyệt Thừa Cân, Côn Luân, Âm Môn, Hoàn Khiêu trên chân phải. Bốn huyệt vị được khí lấp đầy dần sáng lên. Ánh sáng dịu nhẹ của bốn huyệt này lan về khắp cả chân phải của Trương Hoài Nhân.



Như Ảnh Tùy Hình.

Trong lúc hai con quái vật còn đang lao về phía trước, trong nháy mắt, cả người Trương Hoài Nhân lướt thẳng tới trước vật con quái vật hình người trung niên.

Không để con quái vật trước mặt kịp phản ứng, Trương Hoài Nhân đá chéo chân phải về cổ nó, đồng thời phát động Bàn Long Kích.

Một luồng khí từ Khí Hải tràn về huyệt Lương Khâu, Giải Khê, Túc Lâm Khấp trên chân phải của Trương Hoài Nhân.

Dưới tác dụng của Quỳ Hoa Thần Lực và Bàn Long Kích, chân phải Trương Hoài Nhân trở nên cứng rắn và mạnh mẽ gấp nhiều lần. Chân phải của hắn lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được đánh vào cổ con quái vật, lấy sự mạnh mẽ và cứng rắn đá bay đầu con quái vật.

Xử lý xong con quái vật hình người trung niên, Trương Hoài Nhân mượn lực cú đá vừa rồi, nghiêng cả người về phía chân phải. Tiếp đến, Trương Hoài Nhân dùng tay phải chạm đất, xoay tay phải một trăm tám mươi độ, đẩy nhẹ cả cơ thể lên; đồng thời phần eo và chân trái cùng lúc xoay về bên phải.

Chỉ thấy cả người Trương Hoài Nhân bay vọt tới sau lưng con quái vật phụ nữ, thân hình cũng đã lật đứng trở lại. Lợi dụng lúc chiêu Quỳ Hoa Thần Lực vẫn còn hiệu quả, hắn phát động tiếp một chiêu Bàn Long Kích, tiễn đưa con quái vật phụ nữ theo gót con quái vật hình dáng người trung niên.

Giải quyết xong hai con quái vật, Trương Hoài Nhân ngồi tựa lưng vào tường, thở dốc.

Khi khí trong Khí Hải đã hồi lại hơn bốn phần năm, Trương Hoài Nhân đứng dậy, đi men theo đường hầm.

Khoảng mười phút sau, Trương Hoài Nhân đã thấy ánh sáng nơi cuối con đường.

Trương Hoài Nhân cẩn trọng tiến tới gần cửa đường hầm, cách lối ra khoảng nửa mét. Sau khi quan sát và lắng nghe một lúc, ngoài tiếng sóng biển mà không còn nghe được âm thanh nào khác, hắn chậm rãi đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, Trương Hoài Nhân đưa mắt nhìn ra xa. Hắn thấy một bãi biển và một vùng cây dừa, cây phi lao nằm gần bãi biển.

Trương Hoài Nhân giẫm lên bãi cát, tiến về vùng rừng cây. Tới rừng cây, hắn giấu người vào cạnh những thân cây, từ từ đổi vị trí tới thân cây khác.

Mấy phút sau, Trương Hoài Nhân nhìn thấy hai con tôm đỏ dài hai mét, cao hơn một mét đang cúi đầu xuống ăn thịt người. Cặp càng của chúng nó to khủng bố, to cỡ thân hình của hai người trưởng thành gộp lại.

Một con trong nhóm dường như nghe được động tĩnh gì đó, nó đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên. Một cánh tay nhân loại treo lủng lẳng trên miệng con tôm nọ. Hàm răng nanh sắc như dao cạo của con tôm đỏ biến dị đang ngoạm thật chặt phần thức ăn này.

Tim Trương Hoài Nhân nảy mạnh một cái, hắn lập tức dừng chân lại.

Lúc này, khoảng cách giữa Trương Hoài Nhân và hai con tôm biến dị tầm hai mươi mét.



Con tôm đỏ biến dị tiếp tục cúi đầu xơi bữa ăn. Phía dưới thân chúng nó là một cái xác người, ăn mặc bộ quần áo sờn màu. Bộ quần áo đã rách nát, da thịt trên cơ thể cái xác bị gặm rỉa hết phân nửa, lộ ra một nửa bộ xương. Lỗ mũi và hai má của cái xác bị cắn rụng xuống, đè lên một bụi cỏ thấp ở đó.

Trương Hoài Nhân điều chỉnh tiết tấu hô hấp, nhẹ nhàng đạp trên bãi cát, từng bước từng bước một, linh hoạt như một chú mèo, lặng lẽ đi qua.

Mười mét, tám mét...

Trương Hoài Nhân âm thầm áp sát.

Bất thình lình, con tôm đỏ biến dị lúc nãy lại ngẩng đầu lên đề phòng, ánh mắt nó rơi tại thân cây Trương Hoài Nhân đang giấu mình, tròng mắt xanh biếc toát ra nét dữ tợn.

Trương Hoài Nhân thầm than, nhất định là do bước chân vừa rồi của hắn hơi nặng, mới dẫn đến chú ý của nó. Hắn lập tức khống chế nhịp tim đập, cố gắng giảm đến tần số khoảng chục nhịp một phút.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Trương Hoài Nhân xiết chặt nắm đấm. Một khi nó đến gần, hắn phải đ·ánh c·hết nó trong nháy mắt.

Sợ chuẩn bị của Trương Hoài Nhân mang lại một kết quả khiến cho hắn thất vọng. Con tôm đỏ biến dị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn không có ý đến gần. Qua mấy phút sau, mới cúi đầu xử lý cái xác lần nữa.

Trương Hoài Nhân thở nhẹ nhõm, lập tức nhích lại gần hơn.

Năm mét, ba mét!

Trương Hoài Nhân đột ngột t·ấn c·ông như lôi đình!

Như Ảnh Tùy Hình.

Thân thể Trương Hoài Nhân giống như một ảo ảnh, xuất hiện trên đầu một con tôm đỏ biến dị.

Tam Dương Khai Thái! Tam Dương Khai Thái!

Tay trái đánh một chỉ trước, tay phải đánh ra một chỉ theo sau vào cùng vị trí.

Phanh!

Dưới lực đánh của hai chỉ Tam Dương Khai Thái, não con tôm biến dị nát bấy.

Tiêu diệt một con tôm đỏ biến dị, Trương Hoài Nhân không chút chần chừ, giẫm chân phải lên đầu con tôm đỏ biến dị đó, phát động Như Ảnh Tùy Hình, vọt người tới đầu con tôm đỏ biến dị thứ hai.



Tam Dương Khai Thái! Tam Dương Khai Thái!

Phanh!

Xương sọ nứt ra một lỗ hổng, não b·ị đ·ánh nát, thân thể con tôm đỏ biến dị thứ hai run lên. Nó loạng choạng té ngã, máu tươi từ lỗ thủng trên đầu chảy ra lai láng, như suối màu đỏ thẩm thấu vào trong cát.

Mọi việc xảy ra chỉ trong vòng hai giây. Trong quá trình tiếp cận bọn chúng, trong đầu Trương Hoài Nhân đã nhiều lần mô phỏng thời khắc chiến đấu, bởi vậy tất cả động tác diễn ra như mây trôi nước chảy, hết sức nhàn nhã.

Ngực Trương Hoài Nhân thở phập phồng như trống, b·ạo đ·ộng trong hai giây đã tiêu hao gần một phần ba thể lực, cùng bốn phần năm khí trong Khí Hải của hắn.

Trương Hoài Nhân không có buông lỏng, lập tức rời khỏi nơi này. Hắn sợ máu của hai con tôm đỏ biến dị sẽ hấp dẫn những con quái vật khác tới đây.

Rời khỏi hai cái xác tôm đỏ chừng một trăm mét, Trương Hoài Nhân leo lên ngọn một cây dừa, giấu mình đằng sau những chiếc tàu lá. Hắn ngồi xổm xuống, thả lỏng toàn thân, hồi phục thể lực và khí.

Trương Hoài Nhân ngồi chưa được một phút, bất thình lình, một âm thanh lạnh gáy từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Trương Hoài Nhân kinh động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một đầu rắn màu xanh lá cây nhỏ bằng ngón tay, từ một ngọn cây khác phi tới, cách mình không tới nửa mét.

Phì... phì!

Con rắn nhỏ màu xanh lục nhe hai chiếc răng nanh cắn về phía Trương Hoài Nhân nhanh như điện.

Đồng tử trong mắt Trương Hoài Nhân hơi co lại, cơ thể phản xạ theo điều kiện bằng cách hạ thấp nửa phần trên cơ thể xuống mấy phân.

Hành động của Trương Hoài Nhân đã giúp hắn tránh được phát cắn vào mặt.

Như Ảnh Tùy Hình!

Vụt!

Cơ thể hắn chớp lên như ảo ảnh, hai bàn tay chụp đúng vào thân con rắn.

Sau khi bị hai bàn tay Trương Hoài Nhân tóm được, cái đầu rắn hình tam giác lập tức vặn ngược lại cắn về phía mu bàn tay trái của hắn.

Trương Hoài Nhân bỏ tay trái ra, dùng cánh tay này tóm lấy đuôi con rắn quăng lên, quăng xuống khiến cơ thể nó quay tròn tròn trên không như cơn lốc màu xanh lục.

Ở cái nơi c·hết tiệt này, con rắn nhỏ màu xanh lục có thể không phải rắn độc thông thường. Tuy rằng kích thước của nó biến to như đám tôm đỏ biến dị, ai biết nọc độc trong người sẽ kinh khủng cỡ nào. Trương Hoài Nhân không dám khinh thường.