Chương 29: Đường hầm
Trương Hoài Nhân suy tư một hồi, cảm thấy mình cần phải biết rõ tình huống nơi đây rồi mới tính tiếp được. Hắn giả vờ như một thiếu niên ngây thơ, cười nhẹ và tiến lại gần người đàn ông đang ôm bé gái.
“Anh, anh tên gì?”
Người đàn ông ôm chặt bé gái hơn, chần chừ một chốc, nói: “Tôi tên Lưu Thành Phúc. Còn cậu?”
Anh ta biết không nên hỏi lai lịch Trương Hoài Nhân, nhưng không hiểu sao lại hỏi ra miệng. Một người leo ra khỏi đống xác c·hết, việc này quá tà dị, ai mà không sợ.
“Tôi?”
Trương Hoài Nhân khẽ giật mình, mắt lộ mờ mịt. Mấy giây sau, hắn bỗng nhiên ôm đầu, thấp giọng gào thét.
“Cậu thế nào?”
Lưu Thành Phúc mặt đầy sợ hãi, ôm bé gái đi ra xa Trương Hoài Nhân hơn.
Sau một trận gào thét, Trương Hoài Nhân giống như bình tĩnh lại. Với ánh mắt hắn trống rỗng, hắn ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Tôi… Tôi không nhớ nổi chuyện đã qua. Tôi chỉ nhớ tôi tên Ba Càng, chỉ nhớ được bấy nhiêu, không nhớ rõ những chuyện khác.”
Nghe vậy, Lưu Thành Phúc nhẹ thở ra. Anh ta cho rằng Trương Hoài Nhân chỉ mất trí nhớ. Ở trong hoàn cảnh của bọn họ, có thể sống đã là hi vọng xa vời, ai còn để ý việc người khác có mất trí nhớ hay là không.
“Anh Phúc, đây là đâu? Chúng ta tại sao lại ở đây?” Nghe như Trương Hoài Nhân hỏi trong vô thức, nhưng hắn đã hỏi điểm quan trọng nhất. Chỉ có làm rõ tình cảnh hiện tại, mới có thể đề ra phương án tối ưu.
“Nơi này?” Lưu Thành Phúc nở nụ cười đắng chát, lắc đầu. “Tôi cũng không biết. Tôi có lẽ là nhóm người cuối cùng đến đây. Nghe mấy đám người trước đó nói rằng cách mỗi ngày sẽ có một đám người được đưa vào đây. Hiện tại vài ngày rồi mà chưa thấy đám người mới.”
“Chúng tôi trước đó con ngủ ở trong nhà. Một giây sau, tỉnh lại thì đã ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, ngày đêm không phân rõ này rồi. Khi hỏi những người khác, bọn họ cũng không rõ chúng tôi bị đưa vào đây như thế nào. Dường như họ có triệu chứng như cậu, đã quên những tin tức quan trọng.”
Trương Hoài Nhân cúi đầu. Nói như Lưu Thành Phúc, lớp xác n·gười c·hết ở dưới chân hắn là của những đám người tới trước. Về phần họ c·hết như thế nào… Trương Hoài Nhân nhìn tới mấy cây xương có vết gặm cắn, ánh mắt trở nên lạnh.
“Phía trên lồng giam đã gãy mất một phần, sao mọi người không trốn?” Trương Hoài Nhân ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ, tiếp tục hỏi.
“Trốn?” Cơ thể Lưu Thành Phúc run lên, khóe mắt nổi lên sự sợ hãi khôn cùng. Anh ta ôm chặt bé gái, mặc kệ Trương Hoài Nhân hỏi tiếp cái gì cũng không chịu nói một chữ.
Trương Hoài Nhân không tiếp tục làm khó người đàn ông ôm bé gái. Hắn đi tới cạnh song sắt của lồng giam. Nơi đây không có người tới gần, mọi người dường như rất kiêng kị nó.
Lồng giam cao hơn mặt đất hai mét. Không rõ lồng giam được đặt trên một ụ đá cao hai mét, hay là bị lớp xác c·hết ở dưới đẩy lên cao. Nếu lồng giam bị lớp xác c·hết đẩy lên cao, lớp xác này có khoảng trăm bộ t·hi t·hể là ít.
Lồng giam được tạo nên từ những song sắt màu đen. Một hàng ngang song sắt ba mét ngay nơi Trương Hoài Nhân đứng có mấy nơi song sắt bị gãy một nửa. Vết gãy trông giống như bị loài dã thú nào cắn đứt. Không ít cây song sắt có dính v·ết m·áu loang lổ.
Từ những thanh song sắt gãy, người trong lồng có thể dễ dàng ra khỏi lồng giam. Chỉ cần chú ý đừng để bị xương nhọn dưới chân làm b·ị t·hương, họ có thể trốn ra tới ngọn nến bên kia, thông qua con đường hầm ở bên cạnh ngọn nến, chạy khỏi nơi đây.
Có thể thoát khỏi lồng giam, có thể may mắn chạy thoát nếu đường hầm kia là đường dẫn ra ngoài, thế nhưng không ai trong lồng chạy đi.
Trương Hoài Nhân trầm ngâm một lúc. Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt vào hai thanh sắt, leo lên chỗ gãy ngang, xoay người, tụt xuống phía bên kia.
Người trong những chiếc lồng giam nhìn Trương Hoài Nhân ra ngoài, nỗi sợ hãi hiển hiện trên mặt họ. Không ai kêu Trương Hoài Nhân quay lại, không ai cản hắn rời đi.
Trương Hoài Nhân đi tới bên ngọn nến, đi về phía con đường hầm.
Nhìn trên mặt đất vẫn còn lưu lại v·ết m·áu, Trương Hoài Nhân khẽ dừng lại. Hắn do dự một lát, rồi đi thẳng vào con đường duy nhất này.
Một ngọn gió lạnh thổi từ ngoài vào, pha trộn mùi máu tươi nồng đậm, cùng với mùi vị thối rữa nhàn nhạt.
Bầu không khí quen thuộc này...
Trương Hoài Nhân ngẩn ngơ hồi tưởng cảm giác lúc còn bé. Cũng không khí này, nhưng máu tươi chảy khắp mặt đất, thịt vụn rơi vãi khắp nơi.
Một thoáng hiện lại trong đầu, dòng máu trong cơ thể Trương Hoài Nhân dường như dần nóng bỏng lên, tế bào toàn thân điều tiết đến trạng thái cảnh giác trong thời gian sinh tồn lúc trước.
Mùi h·ôi t·hối tỏa ra dày đặc trong không khí, Trương Hoài Nhân điều chỉnh tần suất hít thở, sau đó lập tức nắm chặt nắm đấm, vừa đi vừa cảnh giác cao độ.
Đây là một đường hầm lớn, cao khoảng bốn mét, rộng chừng ba mét. Càng vào sâu, con đường trở nên tối đen, vết lòi lõm trên các mặt tường giảm hẳn.
Đi tới một lúc, Trương Hoài Nhân nghe âm thanh nhai nuốt thật khẽ. Trong một cái đường hầm yên tĩnh, âm thanh rợn người kia lại rõ ràng dị thường.
Trương Hoài Nhân dừng chân, tập trung thị lực nhìn về phía trước. Hắn nhìn thấy một người già đang ngồi trên mặt đất, lưng đối diện với mình, bả vai không ngừng co rút, giống như đang khóc.
Trương Hoài Nhân không có lại gần. Hắn rón rén đi về bức tường bên phải, nép người đó, nhìn lại phía ông lão cách hắn chừng năm mét. Hắn phát hiện ông lão ôm hơn một nửa thân thể của phụ nữ trong lòng, bờ vai ông ta run run, giống như đang cắn xé t·hi t·hể người phụ nữ này.
Đột nhiên, ông lão ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía sau.
Đó là một khuôn mặt thối rữa, hai mắt trắng dã, nhiều nếp nhăn trên mặt do thối rữa mà sắp tróc ra, hơn một nửa mặt dính máu tươi. Sắc mặt ông ta vặn vẹo, dữ tợn. Miệng ông còn ngậm một đống da và máu thịt.
Ông ta không phải là người!
Là quái vật!
Gào!
Loài quái vật có thân hình ông lão bỏ nữa cái xác phụ nữ ra, xoay người lại, gào rít, nhe nanh, gương vuốt chộp về chỗ Trương Hoài Nhân. Con mồi còn chuyển động càng khiến nó hưng phấn.
Trương Hoài Nhân không có lùi lại. Trước khi con quái vật kia nhào về phía mình, hắn giậm chân lướt người tới, tàn nhẫn dùng khí bọc bàn chân phải đạp lên gương mặt thối rữa của con quái vật, đá bật ngược cả người nó về phía sau.
Ngay thời điểm nó đổ nhào, tay phải Trương Hoài Nhân đẩy tới một chưởng Chích Dương Thủ!
Bành.
Chưởng đập ngay trên đầu con quái vật, truyền đến âm thanh trầm thấp.
Nhìn thấy đầu con quái vật không vỡ vì một chưởng của mình, Trương Hoài Nhân đang định đánh tiếp thì con quái vật đã bò dậy từ mặt đất, gào thét đánh tới.
Vẻ mặt Trương Hoài Nhân bình tĩnh như mặt hồ, hắn tức tốc lui về sau hai bước.
Tay trái từ đấm hóa chỉ, một chỉ Tam Dương Khai Thái bay về phía đầu con quái vật.
Bành!
Đầu của con quái vật lõm xuống, xuất hiện một lỗ nhỏ ngay trên trán. Nếu là một người sống trúng đòn, người đó nhất định sẽ đau đớn vô cùng, thậm chí là đ·ã c·hết dưới đòn đánh này. Nhưng con quái vật hoàn toàn không có cảm giác đau, nó vừa gào thét điếc tai vừa đánh tới.
Trương Hoài Nhân thu về tay trái, một chỉ Tam Dương Khai Thái từ tay phải lao ra, đánh về vị trí lỗ thủng khi nãy.
Xiu…
Chỉ lực Tam Dương Khai Thái xuyên thủng hộp sọ, đập vào phần xương sọ sau ót, nổ ra, quấy nhão não trong đầu con quái vật. Màu đỏ, trắng pha trộn giữa não và máu phụt ra từ lỗ hổng trước trán, phun khắp nơi. Cánh tay con quái vật rốt cục đã không còn cử động. Cả cơ thể nó vô lực ngã xuống.
Trương Hoài Nhân đứng yên chờ đợi. Sau khi xác nhận con quái vật hình người kia đ·ã c·hết, hắn điều hòa nhịp thở, cẩn thận vượt qua t·hi t·hể con quái vật, đi tiếp về phía sâu.
Đi chừng ba phút, Trương Hoài Nhân thấy một cánh tay hư nát bị gặm rỉa chỉ còn ít ỏi da thịt, v·ết m·áu kéo thẳng về phía trong đường hầm.
Trương Hoài Nhân nhìn thấy mấy dấu giày đỏ tươi. Hắn lần theo dấu giầy đi vào trong, vừa đi tới vừa nhìn chăm chú vào phía trong.
Không lâu sau, Trương Hoài Nhân nhìn thấy một người phụ nữ nằm ở đằng trước. Làn da cánh tay của người này trắng nõn, không bị thối rữa. Người phụ nữ này hẳn không phải cùng loại với con quái vật trước đó. Hắn thở nhẹ nhõm, đi tới gần người phụ nữ.
Bước tới cạnh người phụ nữ, hắn định xem thử có thể cứu hay không thì đột nhiên đồng tử của hắn co rút lại.
Cả người người phụ nữ bỗng lật lại. Trương Hoài Nhân thấy một cái đầu chậm rãi chui ra khỏi ngực người phụ nữ.
Đây là một đứa bé, đại khái mấy tháng tuổi. Nó chỉ mới biết bò, toàn thân nó đã thối nát. Làn da trắng mịn hồng hào nên có của trẻ em giờ đây đã mưng mủ thành đống mụn nhọt thối rữa, từng đường gân xanh trên trán gồ ra khỏi thịt. Nó có hai mắt trắng đục, khuôn mặt đầy máu, răng nanh mọc lồi lõm trong miệng. Miệng nó còn đang ngậm một khúc ruột.
Thân thể người phụ nữ bị đứa bé đẩy văng ra, nằm ngửa ở trên mặt đất, trong khoang bụng trống trơn, ruột bên trong lồi hết ra ngoài.
Gào!
Quái vật như đứa trẻ sơ sinh ré lên gay gắt, gầm rú phát ra âm thanh còn chưa phát triển hết, sắc bén như tiếng khóc bình thường, cực kỳ chói tai.
Trương Hoài Nhân phản ứng không chậm, một chưởng Chích Dương Thủ bất ngờ đánh ra.
Phốc!
Chưởng bay thẳng vào miệng con quái vật. Khí từ chưởng ngay lập tức đánh nát răng nanh trong miệng nó.
Vẻ mặt của con quái vật trở nên dữ tợn, hai cánh tay nhỏ vung loạn xạ, muốn duỗi tới người Trương Hoài Nhân.
Đôi mắt Trương Hoài Nhân liền lạnh lẽo. Hắn đánh liên tiếp hai chưởng Lam Sa Thủ vào mồm con quái vật, rồi lui người về sau.