Vô Cực Chân Nhân

Chương 28: Lồng giam




Chương 28: Lồng giam

Vùng đất bằng hoang vu này quả thực lớn đến mức khoa trương. Nếu Trương Hoài Nhân tiếp tục đi bộ thăm dò xung quanh, có thể đi liên tục vài năm cũng chưa hết. Nếu như đi mấy chục tiếng liên tục, sợ rằng hắn không còn sức lực nữa. Hi vọng trước mắt của hắn là nơi hư không tối đen kia.

Tuy rằng khi đưa mắt nhìn về phía xa, Trương Hoài Nhân thật sự có thể nhìn thấy được khu vực hư không đen tối. Nhưng khi đi, hắn mới phát hiện con đường này quá mức xa xôi.

Hắn đi liên tục một mạch ít nhất mười tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới. Sau đó lại tiếp tục đi đến mức hắn cũng không thể tính toán được thời gian đã qua bao lâu. Hắn thậm chí cũng đã quên ngay việc bốn phía có thể xuất hiện quái vật hay không.

Dọc đường đi tới, khí lực của Trương Hoài Nhân đã càng ngày càng nhỏ. So với khi mới rơi vào thế giới này, ít nhất đã nhỏ đi khoảng một nửa. Cơn khát cháy miệng, cái đói cào bụng. Nếu không phải hắn là Võ Nhân và là người đã từng chịu đựng thống khổ khi tu luyện tới Nhập Môn, hắn sẽ không có ý chí và bền bỉ như bây giờ.

Giờ phút này Trương Hoài Nhân đã đi được một nửa lộ trình. Hắn dự đoán mình phải đi thêm mười tiếng đồng hồ nữa mới có thể tới.

Trong khi Trương Hoài Nhân vừa bước về phía trước, vừa tính toán mức độ suy yếu của mình, bỗng nhiên từ sau lưng hắn truyền đến một loại cảm giác có nguy hiểm đang tới gần. Nó khiến tim hắn đập thình thịch, làm hắn tức thì quay đầu nhìn về phía sau.

Tại một chỗ rất xa trên bầu trời, có một chấm đen rất nhỏ tồn tại. Nếu không phải hiện tại đã là Võ Nhân, tầm mắt xa hơn nhiều so với nhân loại bình thường, Trương Hoài Nhân cũng không thể nhìn đến chỗ xa xôi như vậy. Tuy tạm thời còn chưa rõ chấm đen này đến cùng là cái gì, nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng sẽ không gạt hắn.

Từ sau khi trở thành Võ Nhân, trực giác của hắn trở nên rất nhạy bén. Đây có lẽ là ưu thế đặc biệt của người tu luyện. Tin tưởng trực giác của bản thân sẽ không sai.

Mắt thấy chấm đen quả thật đang bay hướng về vị trí của mình, Trương Hoài Nhân lại bắt đầu vội vàng tìm kiếm những khối đá lớn. Song sau khi nhìn một vòng xung quanh, hắn càng lúc càng cảm thấy tuyệt vọng. Xung quanh đừng nói đến đá lớn đá nhỏ cái gì, cho dù chỉ là một hòn đá bằng nắm tay cũng tìm không thấy.

Khối đá lớn ở gần Trương Hoài Nhân nhất cũng phải cách hơn vài kilomet. Dùng tốc độ của hắn chạy về hướng đó, chỉ sợ vừa chạy được khoảng một cây số, hắn sẽ bị con quái vật đang bay kia cắp đi. Con quái vật này biết bay, tốc độ dĩ nhiên là nhanh hơn so với chó đầu người chạy bằng bốn chân.

Sau mấy giây, Trương Hoài Nhân đã nhìn thấy được thân hình mơ hồ của con quái thú đang bay đến. Hắn thấy rõ nó là một con quái điểu đầu người.

Trương Hoài Nhân biết rõ dựa vào tốc độ của hắn sẽ không thể kịp chạy đến chỗ khối đá phía xa, nhưng hắn vẫn liều mạng chạy về phía đó. Hắn thật sự đang liều mạng. Hắn biết rõ giờ này không trốn thì chỉ có c·hết, chạy trốn may ra còn có nửa đường sống.

Khi Trương Hoài Nhân đang cắm đầu chạy, hắn cảm thấy nóng nóng trên lưng. Ngay tức khắc, hắn biết đây hẳn là do con quái điểu đầu người kia đang theo dõi mình.



Trương Hoài Nhân bình tĩnh chạy tiếp, trong đầu không suy nghĩ nhiều. Dưới trạng thái tập trung tinh thần cao độ, tốc độ của hắn tăng nhanh chưa từng có.



Một cơn gió mạnh sau lưng đột ngột truyền tới, Trương Hoài Nhân căn bản không kịp quay đầu nhìn lại. Hắn chỉ có thể dựa vào trực giác lăn một vòng. Chân trái hắn bị xé rách, đứt rời từ đầu gối trở xuống, từng cơn đau đớn kịch liệt lập tức truyền về não hắn.

Quái điểu đầu người đã từ trên trời lao thẳng xuống, xòe ra những móng vuốt sắc nhọn t·ấn c·ông. Nếu không phải Trương Hoài Nhân tránh né nhanh, hắn có thể đã bị xé thành mảnh nhỏ. Không biết là may hay không may, tuy tránh được cú vồ c·hết người của quái điểu, Trương Hoài Nhân vẫn bị xé đứt một chân.

Biết đã không còn đường lui, cũng biết khí của bản thân bị phong ấn phần lớn, Trương Hoài Nhân hiểu hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu c·hết, hắn muốn kéo con quái điểu c·hết cùng.

Tê Giác Vọng Nguyệt.

Chân Thức Thất Tiệt Trận.

Bảy luồng khí từ trong cơ thể chỉ còn da bọc xương bay ra, như ánh sáng xé toang màn đêm u tối, đập ầm ầm vào con quái điểu.

Con quái điểu hét thảm một tiếng, sợ hãi quay thân thể thủng một lỗ nơi ngực bay đi.

Thân thể Trương Hoài Nhân ngã xuống đất nhẹ như bông.

Hắn chỉ cảm thấy bóng tối bao phủ tầm mắt của mình.



Mặt đất dơ bẩn lại ẩm ướt, toàn cảnh quanh năm không thấy ánh mặt trời. Trên mặt đất, nước bẩn lan tràn, mang theo một mùi trộn lẫn giữa nước tiểu, phân và nhiều loại khác. Chỉ ngửi mùi hỗn hợp này, khó có thể không cảm thấy buồn nôn.



Ở góc rẽ có một cây nến bằng sáp ong, cháy đã hơn nửa cây. Ngọn lửa trên cây nến là chỗ phát ra ánh sáng duy nhất ở nơi đây. Dưới nhờ ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, rất nhiều lồng giam màu đen được xếp ở xung quanh.

Ở trong từng chiếc lồng giam, nhiều người bị nhét cùng một chỗ. Mặt mũi bọn họ lem luốc, nhưng vẫn còn hiện rõ vẻ lam lũ, khắc khổ. Họ run lẩy bẩy, tựa mình ngồi ở nơi gần ánh sáng duy nhất trong lồng giam. Dưới chân bọn họ là từng cỗ t·hi t·hể, là từng con người đ·ã c·hết đi từ lâu.

Trong một chiếc lồng giam, đám người bị nhốt trong lồng vừa sợ hãi nhìn xem một người leo ra từ đống xác c·hết, vừa co cả người lại thành một đoàn.

Trương Hoài Nhân ngồi dậy, hai mắt ngơ ngẩn nhìn xem bàn tay của mình.

Hắn… còn sống???

Trong đầu hắn, sự tuyệt vọng khi bị bóng tối đột nhiên bao phủ, sự bất lực khi không thể giãy giụa không ngừng nổi lên, làm hắn run rẩy. Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại, trở nên bình tĩnh.

“Anh… Chú… Chú có ăn sao? Cháu rất đói.” Một giọng nói nhỏ truyền đến tai Trương Hoài Nhân. Giọng nói như của người mệt lả, đứt quãng, nhỏ đến mức như có như không. Trong nó còn mang theo chờ mong và sợ hãi.

Trương Hoài Nhân ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở phía đối diện là một cô bé nằm trong ngực một người đàn ông. Con bé trừng to hai mắt nhìn hắn chằm chằm. Nó khoảng bảy, tám tuổi, trên mặt bị bùn đen che gần phân nữa.

“Đừng!” Người đàn ông vội vã dùng tay che cả miệng cô bé lại. Người này nhìn chằm chằm vào Trương Hoài Nhân với ánh mắt hoảng sợ.

Những người còn lại trong lồng giam không khác gì người đàn ông đang ôm cô bé kia, họ dùng cùng loại ánh mắt nhìn về phía Trương Hoài Nhân. Ở trong nhận biết của họ, chưa hề có người sống leo ra từ đống xác c·hết.

Trong cái lồng giam này, tầng dưới cùng là rác rưởi, t·hi t·hể. Trên cái tầng đầy mùi h·ôi t·hối là mấy chục người mặc quần áo tả tơi, bùn đen khắp người. Họ chen chúc nhau, chừa cho Trương Hoài Nhân một khu vực vắng vẻ có đường kính khoảng hai mét. Bọn họ thật sự sợ Trương Hoài Nhân.

Trương Hoài Nhân quan sát một vòng, nhận ra sự sợ hãi của họ bắt nguồn từ đâu.

“Tôi là người.” Hắn giơ cái tay dính máu đỏ tươi lên. Cái tay ấy bị nhiều mảnh xương sắc bén cắt qua lúc hắn leo lên.



Dưới ánh nến u ám, nhìn thấy màu đỏ tươi trên cánh tay Trương Hoài Nhân, đám người trong lồng thở dài. Họ bớt cảnh giác hơn, nhưng không định đến gần Trương Hoài Nhân.

Trương Hoài Nhân đưa mắt quan sát một vòng lần nữa. Lần này hắn nhìn cực kỳ tỉ mỉ. Dưới chân hắn là một đống tử thi cao chừng hai mươi centimet. Phía đối diện hắn là chín người có sắc mặt uể oải, sợ hãi. Hắn cùng họ bị nhốt trong một cái lồng giam không hoàn chỉnh. Nửa phần đầu trên của lồng giam biến mất, dấu vết như bị con gì đó gặm qua. Những thanh sắt tròn tạo thành lồng giam đã rỉ sắt và dính đầy máu đen. Xa xa, một cây nến màu trắng vẫn đang bị lửa thiêu đốt.

Toàn bộ khung cảnh như một bức tranh kỳ lạ và quái dị.

“Chú b·ị t·hương…” Lúc này, cô bé nằm trong ngực người đàn ông ở phía đối diện chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Trương Hoài Nhân. Hắn không rõ cô bé làm sao chạy khỏi vòng tay bảo vệ của người đàn ông kia được.

Con mắt cô bé rất lớn, rất linh hoạt và có sức sống. Cô cầm một nhúm cỏ khô không biết lấy ở đâu, cẩn thận đặt lên v·ết t·hương trên cánh tay Trương Hoài Nhân: “Như vầy sẽ nhanh hết. Khi còn bé mẹ cầm máu cho cháu như thế đấy.”

“Ngoan.” Trương Hoài Nhân sững sờ, chợt đưa tay ra, vuốt nhẹ lên đầu cô bé.

Một cái nháy mắt sau, người đàn ông ở phía đối diện lao đến, kéo cô bé về ngực mình, nhìn chằm chằm Trương Hoài Nhân với vẻ cảnh giác.

Nhìn người đàn ông hết sức cảnh giác kia, Trương Hoài Nhân đưa tay lục lọi túi quần theo bản năng. Không ngờ trong túi hắn vẫn còn đồ, nó không rơi khi hắn đánh nhau với con quái điểu.

Trương Hoài Nhân lấy từ túi quần ra một cây sô-cô-la: “Cho cháu cây sô-cô-la, cảm ơn cháu!”

Khi đi chấp hành nhiệm vụ, Trương Hoài Nhân thỉnh thoảng bỏ vài cây sô-cô-la trong túi quần, đợi lúc đói lấy ra ăn để bổ sung năng lượng cho cơ thể. Đi trong cái Địa Ngục trước đó, hắn cảm thấy vẫn còn chịu đựng được, cho nên không dùng tới.

Ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng, cô bé nhanh chóng nhận lấy, lột vỏ ra, đưa nó vào trong miệng. Cái ngọt của sô-cô-la khiến cô bé cười tít mắt.

“Cám ơn.”

Người đàn ông chưa kịp cản lại thì cô bé đã nuốt vào trong miệng. Nhận thấy cô bé ăn xong một lúc lâu mà không có phản ứng gì như trúng độc, người đàn ông do dự một hồi, chờ cô bé ăn hết mới lên tiếng cảm ơn. Âm thanh của người này tràn đầy mệt mỏi, giống như người này đã đói bụng rất lâu.

Những người còn lại trong lồng giam đều thấy được cảnh này, trên mặt họ cũng giảm đi sự cảnh giác. Họ tách nhau ra, mỗi người chọn một nơi.

“Cám ơn chú. Cháu vẫn rất đói.” Cô bé thấp giọng cảm ơn, tay nhỏ lại đặt lên bụng.

Những người còn lại trong lồng nhìn về phía Trương Hoài Nhân, sắc mặt khác nhau: có dò xét, có hi vọng, có lấy lòng, cũng có mang lòng tham lam.