Vô Cực Chân Nhân

Chương 27: Nuốt chửng




Chương 27: Nuốt chửng

Trương Hoài Nhân nhìn thấy Trần Nguyệt đang “nghiên cứu” cái xác, không hiểu sao hắn có chút nổi ga dà.

Căn nhà đã không còn gì quái lạ nữa, Trương Hoài Nhân đang định mở miệng bảo Trần Nguyệt đi, liên tiếp nữa t·iếng n·ổ “đùng” “đoàng” từ xa vọng tới tai hắn.

Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt chớp mắt xông ra bên ngoài.

Khi họ vừa ra ngoài căn nhà, họ nhìn thấy Triệu Tồn Chính và cô gái kia đang dõi mắt về hướng phát ra tiếng động, khuôn mặt âm trầm.

Tiếng nổ vang rền xuất hiện trong khoảng ba giây thì im bặt.

Triệu Tồn Chính lập tức lấy điện thoại ra, phát một tin nhắn bảo tất cả mọi người tập hợp ở làng đông. Sau đó kêu tổ viên của mình: “Đi, đi theo tôi về làng đông.”

Bốn người họ không giữ lại thể lực, toàn lực lao v·út về làng đông.

Đột nhiên… họ bị bóng tối nuốt chửng.



Một loại cảm giác mông lung, nửa mơ nửa tỉnh khó có thể hình dung xuất hiện trong đầu Trương Hoài Nhân. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, nhưng lại không thể nào động đậy. Loại cảm giác này quả thực làm hắn muốn phát điên.

Không biết bao lâu sau, phía trước mắt hắn dần sáng lên, Trương Hoài Nhân bật người một cái, đứng dậy.



Trương Hoài Nhân cảm thấy phần vai của mình vô cùng đau đớn. Loại thống khổ này không giống như loại đau từng cơn khi da thịt bị xé rách, mà là một thống khổ kéo dài không dứt. Tận một lúc sau, loại thống khổ này mới từ từ giảm bớt.

May mà không phải là thống khổ kéo dài mãi mãi, bằng không mà nói, hắn có khi lại tưởng mình đang tu luyện môn công pháp nào đó.

Trương Hoài Nhân phục hồi tinh thần, nhìn về bốn phía xung quanh, xem xem đây rốt cuộc là nơi nào…

Đây là một vùng đất bằng hoang vu, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có. Mặt đất màu đỏ sậm, nơi nơi đều là đất đai khô cằn nứt nẻ, rộng lớn vô biên. Tại một chỗ cực xa xôi, mặt đất giống như bỗng nhiên biến mất, chỉ có một mảng hư không tối đen. Tình cảnh này thật sự là khó có thể tưởng tượng, giống như hắn đang đứng trên một vùng đất hình đa giác, đi tới mép đa giác sẽ lập tức rơi xuống.

Trương Hoài Nhân lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Toàn bộ bầu trời mang một loại màu sắc u ám, mây đen xám xịt, căn bản là không thể xuyên qua tầng mây nhìn thấy mặt trời. Thậm chí hắn còn nghi ngờ thế giới này không có mặt trời, tình cảnh bốn phía thật sự là cực kỳ giống Địa Ngục. Tại Địa Ngục tối tăm, u ám làm sao lại có mặt trời.

“Nơi này là nơi nào…” Hắn nói nhỏ.

Giờ phút này Trương Hoài Nhân thật sự cảm thấy vô cùng mờ mịt. Hắn đột nhiên từ làng Tôm Đỏ bị cuốn đến nơi này. Thật không hiểu ra sao.

Trong lòng Trương Hoài Nhân cảm thấy vô cùng kỳ quái, còn cả hoảng sợ. Dự cảm không ổn ngày càng rõ rệt trong lòng hắn. Khi hắn nhìn về bốn phía một lần nữa, quả nhiên thấy ở phía xa xuất hiện mười mấy chấm đen. Đám chấm đen này còn đang dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía hắn, phía sau không ngừng cuộn lên từng lớp bụi mù, có thể thấy tốc độ hướng đến rất nhanh.

Vừa phát hiện mười mấy chấm đen này, Trương Hoài Nhân lập tức liền tập trung toàn bộ lực chú ý về hướng đó, dự cảm nói cho hắn biết thứ đang đến vô cùng nguy hiểm.

Dần dần, Trương Hoài Nhân rốt cuộc nhìn rõ mười mấy chấm đen này rốt cuộc là thứ gì... Đúng vậy, đó là hơn mười con quái vật hình chó có toàn thân đen tuyền. Chúng cao đến mấy mét.

Tọa Hoài Bất Loạn.

Chín huyệt vị trên đầu sáng lên, rồi nhanh chóng dập tắt trong nháy mắt. Tọa Hoài Bất Loạn mất hiệu lực.



Não Trương Hoài Nhân chỉ kịp xuất hiện một ý nghĩ khó rõ ràng rồi đau như búa bổ. Trương Hoài Nhân đè nén lại đau đớn.

Khoảng cách giữa đám quái vật và Trương Hoài Nhân đang rút ngắn dần. Hai mắt Trương Hoài Nhân co rụt, hắn lập tức nhìn kỹ địa hình xung quanh. Khu vực đất bằng này tuy rất hoang vắng, thế nhưng lại có một số khối đá dựng đứng cao mấy mét. Sau khi nhìn trái nhìn phải một chút, hắn liền chạy hết tốc lực về phía một khối cách vị trí hiện tại hơn trăm mét.

Tới khối đá lớn, Trương Hoài Nhân lập tức tìm kiếm, không ngừng lấy tay dò tìm những chỗ trống rỗng dưới mấy khối đá. Những khối đá này vô cùng nặng, ép chặt vào mặt đất, lại hoàn toàn không có khe hở nào để hắn chui vào.

Trương Hoài Nhân càng lúc càng cảm thấy gấp rút không thể tả, đến độ toát cả mồ hôi... Tinh thần của hắn mỗi lúc một nôn nóng.

“Tỉnh táo, tỉnh táo!”

Trương Hoài Nhân bỗng nhiên đứng bất động, hít mấy hơi thật sâu, mạnh mẽ áp chế nội tâm nôn nóng cùng sợ hãi xuống. Cho đến khi cảm xúc đã hơi chút ổn định lại, lúc này hắn mới tìm một khối đá lớn khác mà chạy tới đó. Hắn hi vọng ở đó có chỗ nào hắn có thể ẩn nấp.

Mười mấy chấm đen đằng xa đã càng lúc càng gần, bóng dáng những con chó đen to lớn cũng càng lúc càng rõ rệt, chỉ còn cách chỗ đứng ban đầu của Trương Hoài Nhân khoảng vài kilomet. Thời điểm này, Trương Hoài Nhân vừa mới chạy đến chỗ một khối đá khác. Với tốc độ nhanh như gió của bầy quái vật đang đến, nếu như dưới khối đá lớn trước mặt Trương Hoài Nhân cũng không có chỗ nào để tránh né, như vậy hắn sẽ không còn đủ thời gian để tìm một chỗ khác nữa...

Trương Hoài Nhân chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, lồng ngực nhảy lên kịch liệt. Trương Hoài Nhân liều mạng áp chế nỗi sợ trong nội tâm, đồng thời nằm áp người xuống đất, không ngừng tìm kiếm. Rốt cuộc, tay hắn phát hiện thấy một khe hở tại chỗ khối đá tiếp giáp với mặt đất.

Trương Hoài Nhân bất chấp khe hở này có thể vừa cơ thể hay không, hắn liền vội vàng thò hai chân xuống, cố gắng chui sâu xuống dưới, mặc cho góc cạnh sắc nhọn của khối đá xé rách cơ thể. Hắn cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau đớn thống khổ, đồng thời dùng tay ra sức đào lên một đống bùn đất, chặn ba phần tư lối vào khe hở.

Khi Trương Hoài Nhân vừa làm xong, một con chó đen to lớn đã nhảy tới gần.



Những con chó lớn này có toàn thân là một màu đen, mỗi sợi lông đều dựng thẳng lên như lông nhím. Thân hình lớn chúng lớn đến mức khủng bố, chúng cao từ ba đến bốn mét, độ dài từ đầu đến đuôi hơn mười mét. Thân hình chúng có thể so được với khủng long.

Một con người đứng trước mặt đám quái vật này thật sự là nhỏ bé đến mức đáng thương. Hơn nữa, điều khiến cho Trương Hoài Nhân càng cảm thấy lạnh lẽo là đầu của đám quái thú này không phải đầu chó, mà là đầu người. Có khác chăng là đầu của chúng lớn gấp mấy lần so với đầu người bình thường.

Mắt đám chó khổng lồ tỏa ra sắc xanh, miệng cũng xuất hiện biến dị, mọc ra vô số răng nanh dài nhọn, giống như của hổ răng kiếm. Hổ răng kiếm chỉ có hai chiếc răng nanh dài hai bên, trong miệng đám quái thú này lại có đến mấy chục, cả trăm cái. Từng cái, từng cái đều sáng lóe như dao.

Trương Hoài Nhân cũng không biết khứu giác của bọn chó có linh mẫn hay không, cũng không biết hắn có thể bị ngửi thấy hay không. Nhưng hắn biết, chỉ cần bị đám quái vật này phát hiện, như vậy cái chờ đợi hắn chính là c·ái c·hết... Hắn không mong đợi cơ thể bị phong ấn phần lớn khí của mình có thể g·iết hết được lũ quái vật mà hắn không có chút hiểu biết về nó.

May mà những lo lắng của Trương Hoài Nhân cũng không trở thành sự thật. Sau khi tìm kiếm một lúc, đám quái thú này chỉ ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng một trận, sau đó nhanh chóng chạy về phía xa, không hề phát hiện ra Trương Hoài Nhân đang trốn dưới khối đá.

Chúng rời đi, Trương Hoài Nhân vẫn không dám nhúc nhích một chút nào, cứ như vậy trốn trong khe hở. Ba, bốn tiếng sau, Trương Hoài Nhân vô cùng cẩn thận chui lên.

Lên mặt đất, Trương Hoài Nhân nhìn kỹ lại thân thể mình. Khi liều mạng chui xuống khe hở nhỏ lúc trước, phần bụng hắn rõ ràng đã bị góc cạnh sắc nhọn của khối đá xé rách. Nếu là người bình thường mà nói, vết rách như vậy đã đủ để nhìn thấy nội tạng. Nhưng vì Trương Hoài Nhân đã vận khí chữa thương, vùng bụng b·ị t·hương đó xuất hiện những dòng khí lốm đốm. Theo sự tích tụ của những dòng khí, thân thể hắn bắt đầu dần dần phục hồi như cũ, trở về hoàn chỉnh không hề sứt mẻ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Hoài Nhân chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía trước. Dù sao hắn cũng không thể nào cả đời trốn chui trốn nhủi trong khe đá này. Là người thì đều sẽ đói khát, hắn không thể hóa thành tượng đá ở lại đây trăm năm.

“Địa Ngục đều sẽ có một đường sống.” Hắn lẩm bẩm.

Trương Hoài Nhân vừa đi vừa nghĩ cách thăm dò nơi này một chút.

Trương Hoài Nhân bắt đầu cẩn thận thăm dò vùng đất bằng hoang vu. Bởi vì đã biết đến sự tồn tại của đám sói đầu người khổng lồ, cho nên mỗi phút giây hắn đều duy trì chú ý cùng cẩn thận. Trương Hoài Nhân đưa mắt liên tục thăm dò bốn phía, mỗi thời mỗi khắc hắn đều giống như con thỏ, bất kỳ động tĩnh nào dù lớn hay nhỏ đều đủ để khiến hắn kinh hãi.

Cứ như vậy, liên tục đi tới, vừa đi vừa cảnh giác, hơn mười tiếng đồng hồ sau, Trương Hoài Nhân đã đi được hơn trăm kilomet. Dọc đường đi tới, ngay cả một con quái vật hắn cũng chưa từng thấy. Trên vùng đất bằng rộng lớn, số lượng quái vật như vậy thật sự là thưa thớt.

Đi được một quãng đường, lòng Trương Hoài Nhân cảm thấy yên ổn một chút.

Trong lòng Trương Hoài Nhân thật sự là có chút lo âu. Đi càng lâu, sợ rằng hắn sẽ mỗi lúc một đói và khát. Con kiến còn muốn sống tạm bợ, người có việc nhất định phải hoàn thành như hắn càng không muốn c·hết.

Mang theo chấp niệm của bản thân, Trương Hoài Nhân đi về hướng khu vực tối đen ở phía xa, Hắn muốn xem xem ở đó đến cùng là như thế nào.