Chương 26: Chậc lưỡi
Ba tổ nhỏ khác đều đã nhận lệnh của Triệu Tồn Chính, bắt đầu xuất phát. Trước khi họ đi, Triệu Tồn Chính dặn rằng một khi có ai phát hiện ra chuyện lạ gì, họ lập tức phải sử dụng điện thoại báo cho anh ta trước tiên.
Đợi người của ba tổ kia rời đi, Triệu Tồn Chính dẫn theo tổ viên của mình đi tới làng bắc.
Đi theo Triệu Tồn Chính, Trương Hoài Nhân quan sát khung cảnh làng Tôm Đỏ, có điều suy nghĩ. Làng Tôm Đỏ có diện tích lớn, số lượng phòng ở cũng nhiều. Như vậy thì số lượng dân làng sẽ không ít. Thế mà bọn họ đã đi được một lúc lại chẳng thấy nửa cái bóng người. Cửa lớn của mỗi gia đình đều đóng chặt, hoàn toàn không có chút hơi thở của con người.
“Dân làng đâu hết rồi?” Trương Hoài Nhân tự hỏi.
Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt không có nói chuyện với nhau. Hai người họ một mực đi theo sau Triệu Tồn Chính.
Triệu Tồn Chính thong thả đi lên phía trước, lúc nào cũng cố gắng chú ý đến động tĩnh chung quanh.
Đi chừng năm phút, Triệu Tồn Chính đột nhiên dừng lại, anh ta quay lại nhìn Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt, nói: “Các cậu đi ở phía trước.”
Trương Hoài Nhân không phản đối. Hắn khẽ gật đầu, đưa mắt trao đổi với Trần Nguyệt. Sau đó cả hai người họ đi lên phía trước.
Lúc đi ngang qua Triệu Tồn Chính, Trần Nguyệt lặng lẽ đưa mắt nhìn anh ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Triệu Tồn Chính lùi về vị trí trung tâm, ba người họ bao Triệu Tồn Chính vào trong. Với trận hình này, Triệu Tồn Chính sẽ tránh khỏi các tình huống phát sinh trước mặt, đồng thời tránh được cả các tình huống phát sinh sau lưng.
Tổ bốn người đi thêm một lát nữa, tình hình không thay đổi gì.
Có lẽ đã chắc chắn rằng sẽ không có người từ trong làng đi ra, Triệu Tồn Chính lập tức kêu Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt dừng lại.
“Từ giờ trở đi, các cậu đều phải tiến hành điều tra mỗi một hộ gia đình.”
Triệu Tồn Chính chỉ dãy nhà bên trái, nhìn Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt, nói: “Các cậu phụ trách bên này.”
“Tôi và cô gái còn lại đi bên kia.”
Nghe được sự phân phó của Triệu Tồn Chính, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt nhìn nhau, không nói thêm cái gì.
Hai tổ nhỏ tách ra đi về hai ngã, Trương Hoài Nhân nhanh chóng đặt mọi sự tập trung vào căn nhà ở trước mắt.
Căn nhà này là loại phòng ở nhỏ, tường được xây bằng cát và một ít xi măng. Nó dường như đã được xây từ lâu, một ít rêu xanh phủ kín một góc tường.
Bên ngoài căn nhà có một cái cửa sân, xuyên qua hàng rào gỗ có thể thấy cánh cửa chính của căn nhà bên trong đang đóng. Cánh cửa gỗ đó có màu đỏ nhạt nhòa, xỉn màu, là minh chứng cho việc nó đã bị mưa gió trong một thời gian dài táp rơi độ sáng bóng ban đầu.
“Có ai không?” Trần Nguyệt cất tiếng hỏi.
Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt chờ một hồi cũng không thấy có người đáp lại.
Trương Hoài Nhân thử đưa tay đẩy cái cổng làm bằng sắt ra. Cửa không khóa, chỉ bị ai đó khép tạm lại.
Két…
Ngay thời điểm cánh cửa mở ra, trong tầm mắt Trương Hoài Nhân bỗng nhiên lóe lên một bóng người rồi biến mất. Giống như là một đứa bé.
“Có người!”
“Hmm...”
Trần Nguyệt cũng nhìn thấy bóng người phía trong sân, khi nhìn quanh lần nữa thì không thấy đâu. Cô đưa tay chỉ vào trong sân nhà, ra hiệu rằng bọn họ hãy vào trong xem trước đã.
Thấy Trần Nguyệt ra hiệu, Trương Hoài Nhân khẽ gật đầu đồng ý.
Ngôi nhà này cũng không phải rất lớn, cửa phòng đối diện với cửa sân, góc trái của căn nhà đặt một cái chum đựng nước, trên mặt đất còn rơi ra một chút đầu gỗ vụn.
“Người vừa mới chạy tới là người ở trong nhà sao?”
Trần Nguyệt cảm thấy mình mới hỏi một câu rất nhảm, bởi vì cái bóng người của đứa bé nọ chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, tốc độ đó chắc chắn một đứa con nít bình thường không thể làm được.
“Là một con quỷ?”
Trần Nguyệt lắc đầu, chân thì bước đến cái chum đựng nước bên góc trái.
Trương Hoài Nhân không biết Trần Nguyệt cố ý đi qua bên kia để làm cái gì, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng đồng đội. Hắn cho rằng Trần Nguyệt chắc là đã có phát hiện gì đó rồi, nên cũng bước nhanh theo sau cô ta.
Khi Trần Nguyệt gạt hết lớp bọt nước phía trên, Trương Hoài Nhân nhìn thấy một đôi chân nhỏ nổi lên mặt nước.
Nhìn đôi chân nhỏ kia, Trương Hoài Nhân đoán được một ít. Thứ cắm ngược ở trong chum nước hẳn là một đứa bé.
“Thứ vừa mới chạy tới lúc nãy chính là nó sao?”
Trương Hoài Nhân nhìn cặp chân nhỏ lộ ở bên ngoài, luôn có cảm giác không thoải mái. Đang lúc hắn còn mơ hồ, nó lại đột nhiên nhảy ra ngoài một cách nhanh chóng.
Trần Nguyệt phản ứng rất nhanh, cô giơ tay phải bắt lấy một chân của t·hi t·hể, sau đó lập tức túm cả t·hi t·hể đưa về trước mặt.
Giống như những gì bọn hắn đoán, t·hi t·hể ngâm trong chum nước là của một đứa bé. Thi thể trắng bệch, trên thân đầy những nốt ban lớn nhỏ mọc kín hết người.
Khi Trần Nguyệt đang định buông cái t·hi t·hể này xuống, cô thấy hai con mắt vốn dĩ đã nhắm nghiền lại đột nhiên mở mắt ra. Sau đó, t·hi t·hể đứa bé hé miệng, khuôn mặt dữ tợn cắn về phía bụng Trần Nguyệt.
“Cẩn thận!”
Trương Hoài Nhân vô thức kêu lên một tiếng.
Trần Nguyệt đã sớm đoán được trước, cô vung nhẹ tay còn lại.
Một dòng khí lam bao lấy bàn tay của Trần Nguyệt, theo bàn tay cô đánh ngay vào giữa trán của t·hi t·hể trẻ con kia, làm nó văng ra xa.
“Éc...”
Bị dòng khí màu lam đánh ngay giữa trán, t·hi t·hể trẻ con dữ tợn phát ra một tiếng giống như heo bị thọc tiết. Trên đỉnh đầu của nó bốc lên khói đen, rồi dập tắt sau vài giây.
Đợi cho đến khi khói đen trên đầu t·hi t·hể đứa trẻ biến mất, Trần Nguyệt mới tiến tới, xách t·hi t·hể trẻ con đó lên quan sát. Quan sát xong, cô đặt nhẹ nó xuống đất, nhìn t·hi t·hể trên mặt đất mà thở dài.
Trương Hoài Nhân nhìn Trần Nguyệt và cái xác, khuôn mặt không b·iểu t·ình. Hắn quay đầu nhìn cửa chính căn nhà, hô: “Có ai không?”
Trương Hoài Nhân biết rõ trong nhà đã không có người, nhưng vẫn hỏi một câu. Nghe bên trong không có tiếng động, Trương Hoài Nhân chờ Trần Nguyệt tới bên cạnh, rồi mới đưa tay phải đẩy cửa.
Kít…
Cánh cửa không nặng, khá nhẹ.
Vừa mới đẩy cửa ra, một mùi hương khác thường lập tức xông ngay vào mũi Trương Hoài Nhân. Trong cái mùi hương đó còn xen lẫn cả mùi máu tươi.
Trương Hoài Nhân cùng Trần Nguyệt đều bịt miệng và mũi lại. Hai người họ đầy cảnh giác đánh giá căn phòng.
Căn phòng này hình như không được sáng và thông thoáng. Ánh sáng thì lờ mờ, không khí tràn đầy mùi mốc meo, h·ôi t·hối, tanh tưởi.
“Ai u.”
Ngay lúc hai người họ đứng bên cạnh cánh cửa để dò xét bên trái, phải của căn phòng, từ trong phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng của một ông già.
“Xem ra có người nào đang giở trò ma quỷ ở đây.” Trương Hoài Nhân nói nhỏ.
Trương Hoài Nhân nhìn Trần Nguyệt một chút, Trần Nguyệt gật đầu, đưa tay chỉ chỉ, ra hiệu hai người họ nhanh chóng đi qua bên phát ra tiếng ông già xem một chút. Trương Hoài Nhân gật đầu một cái, cùng Trần Nguyệt bước vào trong nhà, đi tới căn phòng kia.
Trong lúc hai người họ đi tới gần, từ trong phòng trong lại truyền ra một âm thanh cực kỳ già nua: “Ai, người đi đâu hết cả rồi?”
Hai người họ không sợ hãi chút nào, vận khí đề phòng, đi thẳng tới.
Căn phòng nơi truyền ra âm thanh không lớn lắm, tầm mười mét vuông. Trong căn phòng chỉ có một cái giường gỗ khá lớn. Kề bên giường gỗ là một tủ quần áo cũng làm bằng gỗ.
Một tấm mền lớn đắp lên trên giường, không rõ bên trong có gì mà lại phình lên một mảng lớn. Cánh cửa nhỏ của tủ quần áo phía sau hơi khép lại, khiến Trương Hoài Nhân có cảm giác như có một thứ gì đó đang trốn trong đó để nhìn trộm bọn hắn.
“Âm thanh lúc nãy chắc là phát ra từ căn phòng này.”
Ngay lúc Trần Nguyệt đang nói, ánh mắt cô không ngừng nhìn vào cái cửa nhỏ đang khép hờ ở trên tủ áo. Bởi vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã nhìn thấy có một đôi mắt vừa mới hiện ra. Nó đang núp ở bên trong tủ áo, không ngừng nhìn chằm chằm cô.
Trương Hoài Nhân âm thầm vận Tọa Hoài Bất Loạn, rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng.
Trương Hoài Nhân đưa tay cản lại Trần Nguyệt, người nhận ra bất thường trong tủ quần áo, đang định xông về phía đó.
Trương Hoài Nhân tiến dần từng bước về phía tủ.
Một bước, hai bước…
Đột nhiên, hắn quay người đánh một chưởng về phía thứ phình to trong cái chăn.
Chích Dương Thủ!
“Rống!”
Cái chăn bay ra cản lại chưởng và tầm mắt của Trương Hoài Nhân, một bóng đen phía dưới cái chăn nhảy người né sang trái, rồi đánh về phía trái tim Trương Hoài Nhân.
Nhưng Trương Hoài Nhân không phải vào đây một mình.
Từ lúc Trương Hoài Nhân bước về phía tủ áo, đến lúc Trương Hoài Nhân đánh về phía giường, Trần Nguyệt không chỉ quan sát, cô còn chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bất ngờ.
Phốc. Bành.
Hai cái tay có móng vuốt sắc nhọn còn chưa chạm vào người Trương Hoài Nhân, thân thể của nó đã bị một chưởng đánh trúng. Bóng đen trúng chưởng liền trở nên cứng ngắc, từ không trung rơi thẳng xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Không biết lúc nào, Trương Hoài Nhân đã xuất hiện ở sau lưng bóng đen, cũng đã dừng thi triển Tọa Hoài Bất Loạn, hắn nhìn về dấu chưởng trên người bóng đen, chậc lưỡi.
Trương Hoài Nhân nhận ra môn công pháp mà Trần Nguyệt vừa thi triển: Chiêu Quân Xuất Tắc. Đây là môn công pháp thứ hai trong quyển bí kíp thứ nhất của phái Nữ Quyền. Trương Hoài Nhân khá e ngại phái Nữ Quyền, đây là môn phái của một đám phụ nữ điên chính hiệu. Nói về mức độ tự mình hại mình để tu luyện, không ít môn phái phải gọi phái Nữ Quyền bằng cụ.
Trương Hoài Nhân lặng thầm đánh giá Trần Nguyệt. Hắn đang tự hỏi xem bệnh tình của Trần Nguyệt đã tới mức độ nào rồi, bây giờ hắn tránh xa cô ta liệu có còn kịp không.
Trần Nguyệt thì không như Trương Hoài Nhân. Cô đưa mắt quan sát thân hình cái bóng đen. Cái bóng đen này là một bộ t·hi t·hể đàn ông không rõ tuổi tác. Thi thể này chỉ có đầu là khá hoàn chỉnh, phần còn lại có vẻ giống như được cắt ghép, đặc biệt là tứ chi.