Chương 25: Chia tổ
“Xem ra chuyện nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng.” Trương Hoài Nhân nói sau khi trầm tư một hồi.
Không phải chuyện nghiêm trọng, q·uân đ·ội sẽ không lập trạm gác chắn đường, không cho bất cứ ai không có có nghĩa vụ vào bên trong. Thậm chí, có lẽ những người lính đứng gác còn được lệnh phải ngăn cản bất cứ thứ gì khả nghi, từ bên trong muốn thoát ra ngoài, bằng cây súng trên tay họ.
Quân đội chắc chắn không chỉ thành lập một trạm gác. Theo thường lệ, q·uân đ·ội sẽ đặt các trạm gác thành một vòng tròn vây quanh địa điểm nguy hiểm vào trong, mỗi ba trăm mét là một cái trạm gác. Đồng thời q·uân đ·ội sẽ xây dựng hai trụ sở làm tổng chỉ huy tất cả trạm gác.
Trong trường hợp nguy hiểm ở cấp độ cao hơn, quốc gia sẽ điều động một hoặc nhiều tổ Võ Nhân, cùng một đại đội q·uân đ·ội được trang bị cả xe tăng, xe thiết giáp đến trấn giữ.
Tính nguy hiểm của làng chài Tôm Đỏ còn chưa chọc tới dây thần kinh n·hạy c·ảm của chính phủ. Bằng không, Võ Nhân làm nhiệm vụ sẽ không đi lẻ tẻ đến đây, mà sẽ có xe đặc chủng chở thẳng họ tới địa điểm tập hợp.
“Cậu xem nhiệm vụ rồi đấy, số lượng người được điều động không ít.” Trần Nguyệt không tỏ vẻ gì.
Trương Hoài Nhân không định lắm lời. Hắn từng tham dự cuộc điều động với quy mô lớn. Lần đó nhiệm vụ không nguy hiểm, chỉ là khu vực làm nhiệm vụ rất lớn, bằng cả nửa thành phố Anh Kỳ, cho nên tổ chức mới phải điều động nhiều người tới giải quyết.
Giống như suy nghĩ của của Trương Hoài Nhân, làng Tôm Đỏ được xây dựng ở bên cạnh hàng vạn cây phi lao. Trời còn chưa sáng, ngôi làng chẳng khác gì được bao bọc bởi một bức tường cây đen kịt.
Trương Hoài Nhân dừng bước, Trần Nguyệt cũng dừng bước. Ẩn sau bức tường cây đen kịt kia là nguy hiểm, hai người họ đều biết rõ. Vì thế, họ không định mạo hiểm vào lúc trời tối như thế này.
Hai người họ ngồi xuống ven đường, nghỉ ngơi, chờ đợi trời sáng.
Khi ánh nắng ban mai đầu tiên dâng lên, hàng cây phi lao màu đen kịt trong đêm đã lấy lại màu xanh thẫm vốn có của mình.
Đứng phía ngoài, Trương Hoài Nhân hướng mắt nhìn ra xa, nhìn về làng Tôm Đỏ. Hắn không hề nhìn thấy bất kỳ khói bếp nào bốc lên. Trong làng im ắng giống như một nơi hoang vắng không hề có dấu chân người.
“Lại là một nơi quỷ dị.” Trương Hoài Nhân đưa ra đánh giá.
Trần Nguyệt nghe xong, khẽ gật đầu: “Đi thôi. Những người khác chắc cũng đã đến rồi.”
Hai người đi song song vào làng. Vừa vào, họ lập tức có cảm giác như rơi vào hầm chứa đá. Nhiệt độ trong làng thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, cũng không có cái cảm giác nóng ẩm.
Trần Nguyệt giật cả mình, vội vàng mặc cái áo khoác đang treo trên cánh tay vào, nhìn bốn phía trong làng, bắt đầu đánh giá.
“Những người khác đâu cả rồi?” Trần Nguyệt ngoài miệng mắng nhiếc một câu.
Trần Nguyệt đang định mở điện thoại xem có gì mới không, điện thoại của cô và Trương Hoài Nhân đồng loạt vang lên âm báo tin nhắn.
“Tập hợp ở phía tây làng. Triệu Tồn Chính.”
Tin nhắn vừa thông báo địa điểm tập hợp, vừa thông báo người nhắn tin, cũng là người dẫn đội, có tên là Triệu Tồn Chính.
Trương Hoài Nhân nhìn về phía mặt trời mọc, phát hiện hắn và Trần Nguyệt đang ở phía nam làng Tôm Đỏ. Sau khi thương lượng với Trần Nguyệt, hai người họ bước nhanh đến địa điểm tập hợp đã được thông báo.
Khi hai người họ đi băng qua khoảng hai mươi căn nhà, họ nhìn thấy có khoảng mười bốn, mười lăm người đang đứng cách đó không xa.
“Là bọn họ, chúng ta qua đó đi.”
Nhóm người phía bên kia cũng nhìn thấy Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt, nhưng họ không có nói gì, khuôn mặt vẫn nghiêm túc.
“Thấy được chưa, hai người kia cũng cùng một đội với chúng ta.” Đợi hai người họ đi vào bên cạnh, có người lên tiếng.
Nghe được có người đang thảo luận về mình, Trương Hoài Nhân theo bản năng nhìn sang. Hắn nhận ra người nói chuyện là một người lùn, cao khoảng một mét tư, khuôn mặt có một vết sẹo dài chừng bảy li ở má trái. Người này và mười một người còn lại cũng không lạ lẫm gì với Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt, bởi vì bọn họ đều là những hành khách trên chiếc xe buýt kia.
Ở địa điểm tập hợp có cả nam và nữ, tuy nhiên nam lại chiếm tỉ lệ cao hơn nữ.
Trương Hoài Nhân đếm cả hắn và Trần Nguyệt vào, tính ra nơi này tổng cộng có mười bốn người: mười nam, bốn nữ.
Tuổi tác có lớn có nhỏ, nhỏ nhất thì cỡ mười tám hay mười chín tuổi gì đó. Còn tuổi lớn, nhìn sơ qua thì thấy khoảng hơn năm mươi tuổi.
Trong mười mấy người này, có nhiều người đã quen biết nhau từ trước. Những người biết lẫn nhau đứng chung một chỗ, trên mặt phần lớn đều mang bình tĩnh.
“Số người tham gia nhiệm vụ lần này nhiều hơn dự đoán của tôi.” Trương Hoài Nhân nói với Trần Nguyệt.
Trước đó, từ nội dung nhiệm vụ, Trương Hoài Nhân cho rằng số Võ Nhân được điều động sẽ không nhiều. Bây giờ tới nơi làm nhiệm vụ, hắn mới biết có mười bốn người tham gia. Chuyện này thật không bình thường.
Một người trung niên đưa ánh mắt u ám của mình đảo qua hết mỗi người. Sau khi thấy mọi người đã đến đủ, người đàn ông có chòm râu quai nón trầm giọng nói: “Tôi là Triệu Tồn Chính.”
Đợi ánh mắt mọi người đổ dồn về, Triệu Tồn Chính nói tiếp: “Tôi là người đã gửi tin nhắn cho các cậu, cũng là người dẫn đội lần này. Nhiệm vụ lần này có chút đặc biệt. Hi vọng mỗi người các cậu nhớ cho thật kỹ, sự kiện lần này không phép phạm sai lầm.”
Nói đến đây, Triệu Tồn Chính nhìn tất cả mọi người với ánh mắt lạnh băng, cảnh cáo: “Tôi sẽ nói đến trường hợp xấu nhất trước. Nếu như ai không làm đúng theo mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ đích thân thanh lý. Các người đã sống đủ rồi, nhưng tôi còn chưa đủ, cho nên đừng ép tôi phải ra tay với các người. Nghe rõ chưa?”
“Rõ...”
Nghe được lời cảnh cáo của Triệu Tồn Chính, mặc kệ trong lòng của mọi người có đồng ý tiếp nhận hay không, tất cả đều khẽ gật đầu.
Thấy mọi người đều đã nghe cảnh cáo của mình, Triệu Tồn Chính lớn tiếng nói rõ: “Nhiệm vụ lần này có hai điểm khác với nhiệm vụ thông thường. Một là các cậu phải nghe lệnh của người dẫn đội. Hai là phải thanh lý sạch đầu nguồn hiện tượng siêu nhiên. Không thanh lý sạch đầu nguồn hiện tượng siêu nhiên ở đây, mọi n·gười c·hết chắc. Đừng nghĩ chạy là thoát được. Bởi thế, các cậu nhất định không được phạm sai lầm. Nếu không, các cậu không những hại chính mình, mà còn liên lụy toàn bộ mọi người.”
“Chúng ta nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất quét sạch cản trở, tìm ra đầu nguồn của hiện tượng siêu nhiên, sau đó giải quyết nó.”
Nhìn thấy không ai nói gì, Triệu Tồn Chính nói: “Nhiệm vụ lần này chính là như vậy, thật ra cũng không có gì nhiều. Tiếp theo tôi sẽ cho các cậu thời gian để đặt câu hỏi, còn muốn hỏi gì thì có thể nói ra.”
Triệu Tồn Chính đang cho đám người bọn họ một chút thời gian để đặt câu hỏi. Nguyên một đám người chỉ biết cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, rõ ràng phần lớn đều muốn hỏi, nhưng vì có chút sợ Triệu Tồn Chính mà không dám mở miệng.
“Đội trưởng Chính, anh biết đầu nguồn là gì không?” Có người lên tiếng hỏi.
“Tôi cũng mới tới đây như các cậu, làm thế nào mà biết?” Triệu Tồn Chính mắng.
Một đám người cứ mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau. Một hồi lâu sau, có tiếng của một người thanh niên khoảng mười chín tuổi hỏi: “Tất cả mọi người sẽ cùng nhau tìm kiếm ở một chỗ trong làng, hay là chú sẽ chia khu vực lục soát cho mỗi người?”
“Làng Tôm Đỏ có diện tích khá lớn. Chúng ta cũng cần xác định chính xác khu vực đầu nguồn. Vì thế, ngay từ đầu tôi sẽ chỉ định khu vực cho mỗi người điều tra.”
“Chỉ định khu vực? Không biết rõ đầu nguồn, không biết rõ phiền phức cản trở, chúng ta tách ra khác gì tìm đường c·hết?” Mười bốn người tham gia nhiệm vụ, nhiệm vụ đó làm sao có khả năng đơn giản. Mọi người đều hiểu rõ vấn đề này.
“Đúng, tỉ lệ gặp phải nguy hiểm tính mạng là quá lớn. Sợ rằng khi gặp nguy hiểm còn không có đủ thời gian để cầu cứu.” Đã có chim đầu đàn, người khác liền lên tiếng hưởng ứng.
“Chúng ta mà tách ra thì tuyệt đối chỉ có con đường c·hết…”
Nghe được Triệu Tồn Chính muốn tách tất cả mọi người ra, đám người bọn họ xuất hiện tiếng phản đối. Dù sao việc này cũng liên quan đến tính mạng của bọn họ, cho dù biết lên tiếng phản đối có thể chọc giận người ra lệnh trực tiếp, bọn họ cũng chỉ có thể làm như thế.
Nghe được tiếng bàn luận phản đối của đám người, Triệu Tồn Chính nhướng mày, giọng nói sắc bén khiến đám người không dám nói thêm tiếng nào: “Tôi có nói là sẽ tách hết tất cả mọi người ra riêng sao? Có nói qua sao!”
Tiếng của Triệu Tồn Chính càng về cuối càng lớn hơn.
Thấy Triệu Tồn Chính nổi giận, ai cũng không dám nói gì nữa. Họ đành phải cúi đầu, không còn dám nhìn anh ta. Ngay cả thở mạnh họ cũng không dám.
“Nếu như các cậu đã nghe không rõ, vậy tôi sẽ nói rõ ràng điểm này. Tôi sẽ tách các cậu ra, tuy nhiên, tôi sẽ tách theo hình thức từng tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ sẽ được phái đi điều tra một khu vực. Hiện tại tất cả đã nghe hiểu chưa?”
Nghe được mỗi người không phải bị phân riêng một khu vực, đám người đều thở phào nhẹ nhõm. Họ biết rõ có nhiều người thì mới hỗ trợ nhau được tốt hơn.
Thấy mười phút mà không có người nào đặt câu hỏi, Triệu Tồn Chính bắt đầu phân tổ và chỉ định khu vực cho mọi người: “Ba người các cậu phụ trách tìm kiếm…”
Triệu Tồn Chính chia mười bốn người ra làm bốn tổ nhỏ, một tổ có thể là ba hoặc bốn người. Bốn tổ lần lượt phụ trách tìm kiếm ở làng tây, làng nam, làng đông và làng bắc.
Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt được xếp cùng tổ với Triệu Tồn Chính. Ngoại trừ hai người họ, có một cô gái chừng hai mươi được xếp vào tổ này.
Người của ba tổ khác vô cùng ghen ghét bọn người Trương Hoài Nhân. Họ cho rằng ở cùng tổ với Triệu Tồn Chính sẽ an toàn hơn. Theo suy đoán của họ, Triệu Tồn Chính là người dẫn đội, cho nên rất có thể anh ta có thực lực cao nhất trong mười bốn người.