Chương 24: Trạm gác
Trương Hoài Nhân nhìn lướt qua một lượt, phát hiện không có nhiều người trong xe buýt lắm. Có khoảng mười một hay mười hai người gì đó. Khi thấy Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt bước vào, hành khách trên xe buýt đều ngẩng đầu lên nhìn hai người họ.
Khẽ đảo mắt quan sát, đánh giá hành khách trên xe một lượt, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt nhanh chóng tìm hai cái ghế trống rồi ngồi xuống.
“Những người này muộn như vậy còn đi thị xã Bề Bề, có lẽ là có người đi chấp hành nhiệm vụ với chúng ta.” Sau khi ngồi xuống, Trần Nguyệt nói nhỏ với Trương Hoài Nhân một câu.
“Ừ, trong nhiệm vụ có nói rõ rằng sẽ có nhiều người cùng tham gia nhiệm vụ lần này.”
“Nhiều người cũng vô dụng mà thôi. Nhiều người nói không chừng chúng ta sẽ b·ị đ·âm sau lưng.”
Trần Nguyệt cho rằng không phải cứ nhiều người là tốt. Bọn họ có thật sự là đồng đội hay không còn chưa biết được. Lúc trước đám bọn họ còn chưa từng nhìn thấy nhau, đều là bị điều động đến đây giải quyết nhiệm vụ này. Giữa họ cũng không có bất kỳ tình cảm liên hệ nào. Một khi gặp nguy hiểm, khó có thể nói rằng sẽ không bị người ta đẩy ra làm kẻ c·hết thay.
“Người không gây ta, ta không g·iết người.” Trương Hoài Nhân đáp gọn.
Trương Hoài Nhân có suy nghĩ khác với Trần Nguyệt. Với Trương Hoài Nhân, ít người hay nhiều người tham gia nhiệm vụ đều không quan trọng. Cái chính là xong chuyện rồi về, ít hay nhiều miễn được việc là được.
Ngoài cái số lượng đáng phải bàn cãi, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt có quan điểm khá tương đồng.
Cách đối nhân xử thế của Trần Nguyệt là không thể hại người, nhưng không thể không đề phòng người, tuyệt đối không muốn làm người tốt. Người tốt việc tốt thì ai chẳng nguyện ý làm, nhưng trước tiên là phải xem rốt cuộc mình có năng lực để làm hay không đã.
Về phần Trương Hoài Nhân, chỉ cần đối phương không có ác ý, hắn chẳng thèm quan tâm. Không ai chọc hắn, hắn chẳng quản họ xấu hay tốt. Trong nhiệm vụ, thấy ai gặp nguy hiểm, hắn sẽ cân nhắc rồi xông lên giúp đỡ. Nhiều người nhiều sức, được việc là được!
Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt ngồi xuống không bao lâu thì xe buýt chậm rãi lăn bánh.
Mới đầu ngoài cửa sổ của xe còn có ánh đèn, nhưng theo thời gian trôi qua, đập vào mắt chỉ còn lại một khoảng tối không thể nhìn rõ.
Bởi vì không khí bên này rất ẩm ướt, cho nên Trần Nguyệt cởi áo khoác ra, ôm vào trong ngực. Có lẽ do lúc trước ngồi xe lửa, cô có chút hơi mệt, nên chỉ một lát sau cô lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Vào thời điểm Trần Nguyệt tỉnh lại, cô phát hiện ở bên ngoài cửa sổ đã có ánh đèn đường. Dường như họ đã đi gần tới thị xã Bề Bề. Trần Nguyệt liếc sang Trương Hoài Nhân. Cô không rõ Trương Hoài Nhân có giống như cô, vừa mới tỉnh ngủ hay không. Hay là hắn không có chợp mắt.
“Ở đây là đâu, cậu không có ngủ sao?”
“Lái xe nói chỉ cần đi qua năm, sáu cái ngã tư là tới.”
Trương Hoài Nhân không nhìn Trần Nguyệt, hắn vào thẳng vấn đề, chỉ nói là xe buýt sắp ngừng.
Võ Nhân không sợ bọn c·ướp táo tợn nào đó giả làm khách lên xe, qua đoạn đường vắng thì tiến hành c·ướp b·óc. Bởi đám c·ướp dọa người bình thường thì được, gặp Võ Nhân là xanh mặt, quỳ xuống cầu xin tha ngay. Nhưng với bọn trộm thì khác. Võ Nhân không sợ người thường đánh lén, song nếu lợi dụng lúc Võ Nhân ngủ say, trộm đồ thì chẳng có chút độ khó nào. Đi trên xe buýt trong đêm tối, trên con đường tĩnh mịch, bị k·ẻ g·ian thó đồ là chuyện không hiếm lạ gì.
Nghe được Trương Hoài Nhân trả lời, Trần Nguyệt biết hắn cả đêm không có ngủ. Do suy nghĩ không biết giữa đường có phát sinh chuyện gì hay không, Trương Hoài Nhân đã kiên trì thức đêm.
"Cậu cũng nên ngủ một chút đi, một hồi còn phải đi bộ. Tôi nghĩ bọn họ sẽ không gây bất lợi gì cho chúng ta trước khi tới thị xã Bề Bề đâu, huống hồ còn có tôi quan sát họ.” Trần Nguyệt ám chỉ cô sẽ chú ý tới người trong xe.
Quả nhiên, bị Trần Nguyệt vạch trần, Trương Hoài Nhân cười một tiếng, rồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Không bao lâu, có tiếng hít thở đều đều truyền ra, hiển nhiên là Trương Hoài Nhân đã ngủ.
“Lúc đầu nói thẳng ra không phải tốt rồi sao, chia ca ra không thoải mái hơn sao, cần gì phải im lặng. Cậu không mệt mỏi à?”
Trần Nguyệt nhếch miệng, nhìn về phía Trương Hoài Nhân đang ngủ, ngoài miệng tuy nói lầm bầm như vậy, nhưng trong lòng của cô lại cảm thấy hắn rất đáng làm bạn.
Rất nhiều chuyện Trần Nguyệt không nói, không biểu hiện, nhưng cũng không có nghĩa cô không để ý.
Trần Nguyệt lắc đầu cười, cô luôn cảm thấy mỗi người có một tính cách riêng. Hành động cũng như thói quen đều sẽ có chỗ không giống nhau. Từ lần làm nhiệm vụ cùng nhau lần trước, cô hiểu Trương Hoài Nhân một phần. Nếu hắn thật sự muốn trở thành bạn bè với cô, như vậy thì cô không có lý do gì từ chối. Cô sẽ mở lòng ra một chút, chứ không nghĩ ngợi gì nhiều.
Tình bạn cần sự tôn trọng làm đầu mới có thể lâu dài. Giữa bạn bè không cần nhiều lời, vì nói quá nhiều thường không phải là bạn bè.
Năm, sáu cái ngã tư không gần như Trương Hoài Nhân nghĩ. Sau một tiếng, cả xe buýt lắc lư một chút, quẹo một vòng, rồi chậm rãi ngừng lại.
Xe buýt rất ổn, Trần Nguyệt vô ý thức nhìn ngoài cửa sổ. Cô phát hiện bốn, phía dưới ánh đèn đường xung quanh, là những căn nhà cấp bốn. Đâu đó xa xa mới thấy một, hai căn nhà lầu.
“Đã đến bến, xuống xe. Xuống xe đi anh, chị, cô, bác ơi!”
Lái xe nói xong lời nói này, ông ta bấm nút mở cửa xe buýt ra, sau đó nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau khi nghe được câu nói của lái xe, người trong xe bắt đầu lục tục xuống xe.
Trương Hoài Nhân cũng đã tỉnh, tuy nhiên hắn giữ im lặng như Trần Nguyệt. Hai người bọn họ đang chờ cho những người trên xe xuống hết rồi mới đi.
“Gần đến làng Tôm Đỏ rồi, sắp tới chúng ta gần như là không thể nghỉ ngơi.”
Làm nhiệm vụ liên quan đến sự việc siêu nhiên, liên quan đến Tà Giáo… Võ Nhân không được phép coi thường, phải dốc toàn lực hoàn thành. Dẫu gì, đối mặt với kẻ địch, không mấy ai dám mang tính mạng ra làm trò đùa.
“Tôi biết.” Bộ dạng của Trương Hoài Nhân như là đã có dự liệu sẵn hết rồi.
Thấy vậy, Trần Nguyệt cũng không nói nhảm nữa, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, xuống xe.
Chờ cho đến khi bọn họ xuống tới, phía trước chỉ còn lại có mấy cái bóng lưng mơ hồ. Những người xuống trước đó đều đã đi hết.
Trần Nguyệt lấy điện thoại ra, sử dụng phần mềm chỉ đường để xác định hướng đi. Trương Hoài Nhân nhìn thấy Trần Nguyệt đã lấy điện thoại ra trước mình, hắn rút tay khỏi túi quần, đứng nhìn cô ta, chờ đợi.
Trên phần mềm chỉ đường, dưới địa danh làng Tôm Đỏ là một câu giới thiệu có phần ngắn gọn: “Đặc sản Tôm Đỏ, vừa ngon vừa bổ. Một người ăn, hai người cười, cả nhà đều vui.”
Tra xong hướng dẫn, Trần Nguyệt xoay người nhìn tên đường. Chốc sau, Trần Nguyệt bảo Trương Hoài Nhân cùng đi về bên phải.
Có thể do hai người họ đi quá chậm, có thể do những người xuống xe trước đó đi quá nhanh, họ không thấy cả nửa bóng người trên đường đi.
Dựa vào nguyên tắc giữ thể lực, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt vừa đi vừa nghỉ. Họ đi được một đoạn thì lại ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi. Họ muốn khi đến làng Tôm Đỏ, họ vẫn có thể trạng lý tưởng nhất.
Rời khỏi bến xe thị xã Bề Bề, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt men theo đường Cảnh. Kết thúc con đường nhựa, họ đi theo con đường lát đá ĐS008, đi tới con đường sỏi đá không tên.
Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt đi đường rất thuận lợi. Trừ việc làng Tôm Đỏ nằm ở ven biển, càng đi tới gần làng Tôm Đỏ, họ thường bị gió biển quật vào mặt, mùi mặn chát của biển xộc vào mũi khiến những người không quen như họ cảm thấy khó chịu.
Không quá ba tiếng, khoảng hai giờ sáng, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt thấy một trạm gác giữa đường. Một trạm gác tạm. Dây kẽm gai được giăng chắn cả đường, lều vải được dựng bao cả phần bên phải con đường. Trong căn lều bằng vải, đang bị gió quất phần phật từng đợt, ba người thanh niên mặc bộ quân phục rằn ri cầm súng đứng gác, ba người khác trùm mền nằm ngủ chung trên một tấm nệm. Ba cây súng được đặt ngay dưới chân ba người thanh niên đang ngủ.
Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt nhìn thấy trạm gác, ba người đang đứng canh trạm gác cũng thấy được bóng dáng mơ hồ của họ ở phía xa qua ánh đèn treo tạm.
Chờ Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt tiến đến gần chiếc đèn điện được treo ở đỉnh chiếc lều vải cao khoảng hai mét, một người rời vị trí, chặn lại bước tiến của hai người họ.
Giữ chặt súng trên tay, người thanh niên này tiến tới đứng đối diện với Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt, cách họ khoảng hai mét, nói với giọng khàn đặc: “Xin lỗi, vùng này cấm vào.”
Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt không cố tình trêu chọc hay làm khó người này. Cả hai lấy ra hai tấm thẻ, đưa ra cho người thanh niên xem.
Tấm thẻ đặc thù đương nhiên sẽ không viết tên thật, chỉ viết danh hiệu. Chỉ cần Trương Hoài Nhân lén nhìn, hắn liền có thể biết được danh hiệu của Trần Nguyệt. Trương Hoài Nhân đã từng trải qua chuyện tương tự ở lần hợp tác làm nhiệm vụ lần trước. Lần đó Trương Hoài Nhân không nhìn lén, lần này hắn cũng không quan tâm.
Mượn nhờ ánh đèn khá sáng, người thanh niên nhìn hai tấm thẻ.
Sau một lúc xem xét, gọi điện thoại xác nhận, người thanh niên trả lại hai tấm thẻ, đưa tay làm dấu mời.
Người phụ trách đã cho đi, hai người lính gác sẽ không làm khó Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt.
Đường đã bị chặn bằng một hàng kẽm gai cao khoảng nửa mét. Hàng kẽm gai chỉ có nhiệm vụ chỉ rõ đường này không cho phép qua, cũng làm thủng bánh những chiếc xe cố tình muốn vượt qua trạm gác. Thế nên, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt giẫm nhẹ chân xuống đường là đã nhảy qua phía bên kia.