Chương 23: Bệnh tâm lý
Trương Hoài Nhân không rõ Trần Nguyệt đạt tới cấp độ nào. Trần Nguyệt không nói, nếu không vận công Tọa Hoài Bất Loạn, không đánh nhau với cô ta, không thấy cô ta chiến đấu, Trương Hoài Nhân sẽ không biết được.
Võ Nhân có phương thức tu luyện rất kỳ quái. Để nhập môn - bước vào con đường tu luyện, đầu tiên phải đào huyệt Khí Hải ra. Hoặc bản thân tự tay dùng dao đào ra, hoặc tới bệnh viện chuyên dụng làm. Chỉ bước đầu tiên đã thấy không bình thường rồi.
Bước thứ hai, dùng loại nước thuốc đặc chế rót vào chỗ hổng bị đào, tiến hành cầm máu và khâu lại v·ết t·hương ở bụng. Đồng thời, huyệt Khí Hải to bằng một phần ba ngón út kia sẽ được người mang đi. Nghe nói họ đem nó bỏ vào lửa, đốt sáu sáu ba mươi sáu ngày.
Sau ba mươi sáu ngày, người ta mang huyệt Khí Hải mới về nơi người tu luyện đang ở. Mổ bụng người tu luyện ra lần nữa, nhét nó vào, rót nước thuốc đặc chế vào, khâu lại v·ết t·hương. Một tuần sau, nếu vùng xung quanh huyệt Khí Hải không bị hoại tử nghĩa là thành công.
Trong mười nghìn người, chỉ một người không may sẽ c·hết ở hai bước kể trên. Tỉ lệ sống sót qua hai bước đầu rất cao.
Bước thứ ba, khi cơ thể người tu luyện không bài xích huyệt Khí Hải đã được “tân trang” người tu luyện sẽ tiến hành cảm nhận khí. Họ sẽ mất ít nhất mười ngày chìm mình trong một phòng lạnh âm mười độ C trở xuống, ít nhất mười ngày trong một phòng nhiệt độ cao tới năm mươi độ trở lên, ít nhất mười ngày trong phòng có độ ẩm chín mươi lăm phần trăm trở lên, ít nhất mười ngày trong phòng có gió to cấp mười trở lên. Và cuối cùng, họ phải chịu ít nhất mười ngày bị điện sáu mươi vôn giật liên tục không ngừng nghỉ.
Khi sống sót qua bước thứ ba, gần một trăm phần trăm người tu luyện sẽ cảm nhận được khí. Đến lúc đó, người tu luyện bước vào cảnh giới Chuẩn Nhập Môn.
Tỉ lệ chuyển hóa từ người bình thường thành người tu luyện Chuẩn Nhập Môn rất cao, sấp sỉ một trăm phần trăm. Nhưng bởi vì bước thứ tư cực kỳ nguy hiểm, có tỉ lệ đào thải vô cùng cao, số lượng Võ Nhân luôn rất ít ỏi.
Bước thứ tư, người tu luyện phải tu luyện ít nhất một môn công pháp. Công pháp tu luyện của Võ Nhân là loại hại thân. Bởi thế người tu luyện Chuẩn Nhập Môn c·hết, trở nên điên dại ở bước này rất nhiều.
Ví như công pháp Tọa Hoài Bất Loạn, bước đầu yêu cầu ngâm đầu vào nước thuốc đặc chế của phái Đầu trong bốn mươi chín ngày liền. Hai phút không có không khí vào phổi, người bình thường c·hết là cái chắc, người tu luyện Chuẩn Nhập Môn cũng không khá hơn bao nhiêu. Mười lăm phút không có không khí vào phổi, con người còn sống chẳng khác nào kỳ tích, chớ nói chi là bốn mươi chín ngày liền.
Rất nhiều người lựa chọn mưu lợi ở bước tu luyện thứ nhất của Tọa Hoài Bất Loạn. Họ sẽ tới bệnh viện, nhờ bác sĩ cắm một ống thở trực tiếp vào phổi trước khi ngâm cả đầu vào nước thuốc. Cách mưu lợi giúp họ hoàn thành nhẹ nhõm bước thứ nhất. Cái giá phải trả của việc mưu lợi là khi họ tu luyện thành công Tọa Hoài Bất Loạn, hiệu quả của môn công pháp này sẽ mất đi một tác dụng bất kỳ.
Người tu luyện có thể mưu lợi ở bước tu luyện thứ nhất của Tọa Hoài Bất Loạn, tới bước thứ hai thì không thể mưu lợi được nữa. Thành thành thật thật đóng đinh vào đầu, đóng tới khi mũi đinh chạm vào màng não. Một ngày một vị trí, chín ngày đóng chín cây đinh, hết chín lần chín ngày mà chưa chắc đã thành công.
Đóng một cây đinh vào đầu, sống c·hết chưa rõ. Liên tiếp đóng chín cây đinh vào đầu ở chín vị trí khác nhau, đóng đinh liên tục tám mươi mốt ngày, áp lực người tu luyện phải chịu là cực kỳ khủng bố. Người tu luyện không chỉ chịu đau đớn về thể xác, mà còn cả về tinh thần. Họ không điên cũng lạ!
Cảnh giới thứ hai của Võ Nhân gọi là Nén Khí. Tên như ý nghĩa, nén khí trong Khí Hải lại, làm mật độ phân tử của khí dày đặc hơn. Trong cảnh giới Nén Khí, có ba cảnh giới nhỏ lần lượt là Hai, Bốn, Mười Sáu. Lấy mật độ khí khi vừa đạt cảnh giới Nhập Môn làm chuẩn, giả sử là ba mươi phân tử khí trong một mét vuông. Thì khi tiến nén khí vào huyệt Khí Hải, lúc nào Khí Hải chứa được mật độ sáu mươi phân tử khí trong một mét vuông, người tu luyện sẽ đạt được cảnh giới Hai. Tương tự với hai cảnh giới nhỏ còn lại.
Chúng ta không thể đòi hỏi đám người điên đặt cái tên nghe hoa mỹ, đám điên đó còn nhớ cái tên đơn giản đã là không tệ. Dĩ nhiên, không phải Võ Nhân ai cũng điên và gọi điên là cách gọi mang tính tổng quát. Cách nói chính xác là mỗi Võ Nhân đều bị bệnh tâm lý khi tra trấn bản thân. Tu luyện đến cảnh giới càng cao, họ phải tra trấn bản thân càng nhiều, nên… bệnh càng nặng.
Có Võ Nhân ghét ác như cừu, gặp ác là g·iết. Có Võ Nhân tinh thần bất ổn, một lòng tu luyện vì trường sinh. Có Võ Nhân trở nên thích g·iết chóc, như chó điên truy đuổi Tà Giáo, hoặc xông vào khu vực bên ngoài chiến đấu không màng sống c·hết. Cũng có Võ Nhân tự coi mình thuộc về siêu nhiên, xem người thường chẳng khác cỏ rác, khinh thường việc tiếp xúc với người thường.
Nhìn chung, mỗi Võ Nhân mỗi khác, Võ Nhân chẳng khác gì tổ chức được tập hợp từ một đám điên kỳ lạ và quái dị.
Bởi vì tính cách có phần điên cuồng, nếu không hiểu rõ người kia, ít nhất là về “bệnh điên” của đối phương, Võ Nhân đều dè dặt, không quá muốn tiếp xúc với nhau.
Trương Hoài Nhân phát hiện tính cách của Trần Nguyệt không phù hợp với hắn.
Trương Hoài Nhân nhìn phong cảnh ngoài xe chẳng chút nào nhàm chán. Trần Nguyệt muốn nói chuyện phiếm giải buồn, cô ta đành phải tìm tới những hành khách xung quanh.
May mà trời sinh khá xinh đẹp, vốn có tính cách dễ gần, cho nên không bao lâu sau, Trần Nguyệt đã nhanh chóng trở nên thân thiết với các hành khách xung quanh. Trần Nguyệt và họ nhất thời cao hứng, trò chuyện rộn rã.
Trương Hoài Nhân không thích náo nhiệt, hắn thích lắng nghe. Bệnh tâm lý của Trương Hoài Nhân là “người đứng xem”. Có thể hiểu nôm na rằng người đứng xem là người co mình đứng ngoài cuộc sống của người xung quanh, không muốn tham gia vào cuộc sống của bất kỳ ai. Họ lặng yên quan sát tình cảnh, con người xung quanh, không thích gia nhập vào đám đông. Họ như cái bóng mờ, cố gắng giảm xuống sự tồn tại của bản thân, lặng nhìn mọi chuyện diễn biến, lặng xem thế cuộc thay đổi.
Tất nhiên, cái đứng ngoài cuộc của người đứng xem không phải mang tính tuyệt đối. Chuyện liên quan tới bản thân, chuyện họ cảm thấy mình nên làm, họ sẽ không đứng ngoài, họ sẽ làm.
“Người đứng xem” là bệnh lý thuộc phạm trù lôgic. Tâm lý người bệnh có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng nó lại hoàn toàn không mâu thuẫn.
Những hành khách bên cạnh Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt chỉ có một số rất ít là về nhà thăm người thân, phần lớn còn lại đi thành phố Thanh du lịch. Ở thành phố Thanh có tòa bến cảng Tân Trung rất nổi tiếng. Vào mùa hè hằng năm, rất đông khách du lịch đổ về đây.
Hai người Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt sẽ không may mắn như những người khách bên cạnh. Hai người họ không đến thành phố Thanh du lịch. Khi nào tới ga Cổ Bề, hai người họ phải xuống xe, bắt xe buýt tới thị xã Bề Bề, phải đi bộ thêm một đoạn đường dài mới đến nơi. Đích đến của họ là một làng chài ven biển.
Trần Nguyệt trò chuyện cùng những hành khách xung quanh gần như cả ngày, cho đến khi cô ta nói đến miệng đắng lưỡi khô, cô mới lấy chai nước ra, uống một ngụm nước, rồi tạm thời im lặng trong chốc lát.
Dùng sức duỗi thẳng cái lưng đang nhức mỏi, Trần Nguyệt mới phát hiện Trương Hoài Nhân vẫn chống cằm, không hề nhúc nhích, và cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trần Nguyệt nhịn không được, lên tiếng trêu chọc: “Tôi nói này anh trai, nãy giờ chúng ta cứ di chuyển liên tục, không có dừng lại ở chỗ nào, nhìn cảnh chạy băng băng qua mắt có gì vui?”
Trần Nguyệt và Trương Hoài Nhân đến cùng thành phố, nhưng thuộc hai đội khác nhau. Hai người họ không phải quen thân, họ đã từng gặp gỡ, từng làm việc chung. Họ có hiểu biết một chút về người còn lại.
“Lo mà quản tốt chính mình đi.” Trương Hoài Nhân vẫn không để ý Trần Nguyệt, ánh mắt hắn giống như đang nhớ về cái gì đó. Hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Rồi, cậu cứ xem như tôi chưa từng nói gì cả. Chúng ta đi làng Tôm Đỏ, phải xuống tàu lửa, bắt xe buýt, rồi phải đi bộ thêm một quãng đường rất dài.”
“Ừ.”
Nghe Trần Nguyệt nhắc nhở, Trương Hoài Nhân không phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, ừ nhẹ một tiếng.
Cơ thể vẫn chưa thích ứng hoàn toàn, Trương Hoài Nhân không muốn chọc phải phiền phức. Ở thời kỳ phát huy được toàn bộ thực lực của bản thân, hắn không e ngại Trần Nguyệt. Bây giờ thì khác, chưa hiểu rõ về nhau, hắn sợ chọc phải dây thần kinh điên nào của Trần Nguyệt. Khi đó hắn chỉ ăn thiệt thòi.
Trần Nguyệt quan sát Trương Hoài Nhân cả ngày, đã sớm biết hôm nay hắn có vẻ khác ngày thường. Cô cũng không muốn chọc phải dây thần kinh điên nào của hắn, nên cô cũng không thắc mắc nhiều, cũng không nói thêm gì nữa. Cô ta quay đầu lại nói chuyện tầm xàm cùng với các hành khách xung quanh.
Gần tới tám giờ tối, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt phải chen người lách qua đám đông ở nhiều toa xe, mãi mới xuống được xe lửa.
Từ nhà ga đi ra, hai người họ lập tức đến một quán ăn gần nhà ga. Trước khi tới đây, Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt đều đã tra thật kĩ nơi này để biết nên đi như thế nào, bọn họ chỉ cần ăn cơm nước xong là có thể bắt xe buýt đi tới thị xã Bề Bề.
Tám giờ rưỡi cũng là thời điểm chuyến xe buýt cuối đi thị xã Bề Bề. Lúc Trương Hoài Nhân và Trần Nguyệt lên xe, chiếc xe lập tức mở cửa ra rất nhanh.