Chương 20: Trang (1)
Quyển 2.
__________
Mọi chuyện bắt đầu từ một làng chài ven biển, nơi sóng biển ngày đêm không biết mệt mỏi xô lên những bờ cát trắng.
Biển nuôi làng chài bằng những tài nguyên tôm cá vô tận trong lòng, bằng những hạt muối trắng tinh, mặn chát. Nhưng biển cũng đôi khi tàn nhẫn để lại trong bờ những ngôi mộ tượng trưng mà chẳng có gì bên dưới, bởi những cơn giông tố bất chợt, bởi những cơn sóng cả bất ngờ, đã lấy đi cả thuyền và người.
Tàn nhẫn là thế, nhưng những người dân chài chẳng bao giờ oán trách biển, họ vẫn cặm cụi đan lưới, đóng thuyền, rồi bước bàn chân chai sạn bị cứa ngang dọc bởi những con hà để lên thuyền ra khơi với hi vọng vào những mẻ lưới bội thu nuôi sống gia đình.
Đã bao đời nay như thành cái lệ, trai tráng đàn ông sẽ lên thuyền đánh cá, soi mực, câu đêm; phụ nữ đan lưới, làm muối; trẻ em thì đứa đan lưới, đứa giậm bề bề, cào mỏ quạ để kiếm những bữa canh cho gia đình, hoặc có thể là lên chợ bán kiếm ít tiền mua quần áo mới. Và vòng quay dường như luôn định sẵn cho mỗi mái nhà trên cái làng chài bé nhỏ này.
Mặt trời đỏ ối đã bắt đầu trồi dần từ đường chân trời được kẻ bằng những con sóng biển đang chầm chậm đổ vào bờ, tạo nên những âm thanh rì rào quen thuộc như bao buổi sáng khác. Lác đác những thuyền câu đêm về muộn đang cập bờ để các chị em phụ nữ tranh nhau những mẻ cá tôm tươi rói, rồi mang lên chợ bán với hi vọng kiếm lời.
Phía xa nơi những mỏm đá, đám trẻ con vạn chài vừa nô đùa, vừa bước thoăn thoắt trên những phiến đá đầy hà bám, để cào những con mỏ quạ. Những đứa con trai, con gái vui vẻ cười đùa trong bãi đá, cả đám đều có chung một bộ dạng quần áo lấm lem bùn, mái tóc khô vì nắng và gió biển, cùng một làn da bánh mật đặc trưng của dân miền biển.
Chợt có tiếng trẻ con hướng từ bờ cát phía ngoài những hòn đá lởm chởm đầy hà vọng vào: “Chị Trang ơi! Em dậy rồi, em dậy rồi.”
Một đứa con gái tóc có mái tóc xơ xác dài ngang vai, được buộc tạm bằng sợi dây thun, ngẩng cái trán đã lấm tấm mồ hôi. Đứa con gái hướng về nơi bờ cát, nhoẻn hàm răng trắng bóc, cười hớn hở: “Ong Nâu hả! Chờ chị tí. Chị vào ngay đây!”
Trang đi thoăn thoắt bằng bàn chân trần chai sạn, bước lên những phiến đá, đi vào bờ.
Thằng bè độ sáu tuổi, đen nhẻm, trông khá là tinh nghịch. Đôi mắt nó tròn đen láy như con gái. Nó vừa lấy chân té nước đùa với sóng, vừa vẫy tay với chị: “Nhanh lên chị Trang ơi, không nước biển lên cao mất.”
Trang rảo chân nhanh hơn trên bãi cát, chạy về phía thằng em trai, mắng yêu: “Hư thế! Ai cho dậy sớm thế này!”
Thằng bé không đáp lời Trang. Nó lấy ngay chiếc que đã chuẩn bị từ trước, quơ quơ trước mặt: “Em dậy sớm để học mà! Chị dạy em học đi nào! Em muốn học giỏi như chị cơ.”
Trang bật cười, cô bé để chiếc rổ đựng đầy những con mỏ quạ vẫn còn bám bùn toàn thân xuống. Rồi cô kéo thằng bé lại gần, thơm nựng lên má nó một cái: “Rồi, thế bắt đầu học nhé. Hôm nay Ong Nâu của chị phải viết nhanh hơn, và nhiều hơn hôm qua nhé. Xem biển có thắng được Ong Nâu không nào.”
Ong Nâu hớn hở “dạ” một tiếng, rồi chạy ra chỗ cát phẳng phiu nhất, đưa chiếc que viết lên nền cát những chữ của bảng chữ cái. Miệng nó thì ê a đọc theo những chữ vừa viết xuống. Cứ mỗi chữ thằng bé viết xuống và đọc xong, sóng biển lại tiến đến cuốn những nét chữ nguệch ngoạc ấy vào lòng biển, như muốn học cùng với thằng bé.
Cũng có những chữ Ong Nâu chưa kịp viết xong, biển đã ào đến cuốn lấy, khiến nó hậm hực giậm chân giậm tay. Hờn dỗi xong, nó lại chạy lên phía trên một chút để viết tránh cho những con sóng có thể đến nhanh hơn.
Trang tháo chiếc chun buộc tóc, để mái tóc lòa xòa bay trong gió biển, mỉm cười ngắm nhìn em trai. Mới ngày nào nó còn bé tí tẹo, đỏ hỏn trong vòng tay nâng niu như sợ vỡ đồ của mẹ, trong ánh mắt đầy hi vọng của bố, mà giờ nó đã sắp vào lớp một rồi.
Trang nhớ ngày cô hát bài “Chị ong nâu nâu nâu nâu” bên cái cũi của đứa em. Mỗi lần nghe đến đoạn “Chị ong bay đâu bay đâu” đứa em trai lúc nào cũng toe toét cười, mặc dù nó chẳng hiểu gì. Điều đó khiến Trang thích thú, cô hát đi hát lại câu đấy để chọc cười đứa em trai.
Cũng chẳng biết từ bao giờ, Trang gọi em trai mình là Ong Nâu, mặc dù bố đã đặt cho nó cái tên Hoài Bão. Bố muốn đứa con trai duy nhất của mình phải có hoài bão, mang theo giấc mơ học hành đầy đủ của gia đình, rồi có công danh để còn gánh vác cả gia đình.
Nhìn nét chữ nguệch ngoạc của Bảo trên bờ cát, nơi mà bố đã dẫn Trang ra vào ngày Trang bé tí. Trang nhớ lại bố từng bảo Trang rằng: “Mặt trời của biển chính là chiếc đèn bàn vĩ đại nhất, bờ cát này là cái bảng viết đẹp nhất. Và những cơn sóng biển chính là thứ tận tụy hơn một người thầy, khi nó luôn cặm cụi lau bảng cho những người hiếu học.” Khi đó, Trang thấy có một niềm vui nhỏ bé cứ dâng lên trong lòng như những cơn sóng biển.
Ong Nâu đã kết thúc phần viết bảng chữ cái tự bao giờ, nó cất giọng trong trẻo gọi Trang: “Chị ơi. Hôm nay em chỉ bị mất hai chữ thôi. Mai em không để cho biển xóa kịp đâu.”
Trang tiến lại gần đứa em trai bé bỏng, xoa mái tóc khô như rễ tre của nó, động viên: “Ong Nâu hôm nay giỏi lắm. Mai chị sẽ dạy Ong Nâu viết các chữ số nhé!”
Tiếng Ong nâu hớn hở đáp lại: “Vâng chị nhớ đấy. Chị sai lời em mách mẹ đánh chị đấy.”
Trang gật đầu nhìn em không đáp lời, hướng ra bãi đá mà cất giọng gọi: “Trinh ơi! Trinh ơi! Về thôi em. Về còn ôn bài nào. Hôm nay đủ rồi.”
Có tiếng đáp “vâng” vọng lại từ bãi đá. Một bóng con gái tóc cắt ngắn đến mang tai, bước chân thoăn thoắt, khỏe khoắn, trái ngược hẳn với cái dáng người mảnh mai của nó, chạy về phía Trang.
“Hôm nay em được nhiều phết chị ạ. Thằng Dũng nó nhường cho em một ít đấy.”
Trang với lấy chiếc rá nhỏ của em, đổ những con mỏ quạ đầy bùn đất vào rổ của mình, cắp lên ngang lưng: “Thôi đi về thôi. Về tắm rửa còn ôn bài. Không mấy hôm nữa bố đi biển về. Đứa nào lười học, bố lại phạt đứng góc nhà đấy.”
Tiếng “dạ” chỉ còn vang lại chỗ Trang đứng. Hai đứa em đã vừa chạy vừa trêu nhau trên con đường về nhà, để lại những vết chân bé xíu trên cát. Trang bước theo sau, nhìn hai đứa em cười hạnh phúc, chợt nhớ lại lời bố: “Bố sẽ cố gắng để ba đứa được học đến nơi đến chốn. Con là chị, con phải đôn đốc các em không được quên việc học. Ba đứa chúng mày phải thoát khỏi cái làng chài này, phải trở thành kỹ sư, bác sĩ, chứ không lênh đênh trên biển được.”
Trang liền rảo bước nhanh hơn để về kèm Trinh, để quản thằng em tinh nghịch lúc nào cũng sẵn sàng tót ra biển chơi với lũ nhóc trong xóm. Dường như cái khao khát thoát khỏi làng chài và trách nhiệm của một người chị cả trong nhà đã khiến Trang già dặn hơn so với cái tuổi mười ba của mình…
Ngôi nhà cấp bốn được lợp ngói đỏ đã xỉn màu bởi thời gian. Hình ảnh quen thuộc đã hiện dần ra trong tầm mắt của Trang. Tiếng đùa nhau của Trinh và Bảo từ trong nhà vượt qua bức tường xây bằng gạch xỉ, còn bị cắm đầy những vỏ sò, vọng đến tai Trang.
Hơi cau mày vì hai đứa em vẫn còn đùa nghịch, Trang đẩy chiếc cổng sắt, có lớp sơn đã tróc gần hết, đang khép hờ bước vào nhà. Hai đứa em Trang đang nô đùa vui vẻ, chạy lên chạy xuống bậc tam cấp dẫn từ sân lên gian nhà chính trống hoác. Gian nhà chính của gia đình Trang chỉ có bộ bàn ghế gỗ cũ mèm và cái tivi hai mươi hai tấc.
“Hai đứa không rửa ráy thay quần áo, ăn sáng, học bài hả? Chị cho mỗi đứa một trận bây giờ. Trinh không trêu em nữa, mau đưa em đi rửa ráy, rồi lên nhà ăn sáng.”
Câu nói kèm cái lườm của Trang có tác dụng ngay tức thì, Trinh và Bảo lấm lét nhìn Trang, rồi bước ra bể nước rửa ráy.
Bảo vừa đi theo Trinh, vừa đưa con mắt tròn xoe lườm trộm Trang với cái mặt hậm hực. Nhìn bộ dạng của hai đứa, nhất là Bảo, Trang muốn bật cười.
Trang cúi người đặt cái rổ mỏ quạ xuống để tránh phải bụm miệng cười. Cô thoăn thoắt bước vào nhà, lấy nồi cơm nguội ra xới thật kỹ cho tơi. Sau đó, cô với cái chảo và liễn mỡ xuống gian bếp.
Châm xong cái bếp dầu, Trang đặt chảo đã được cho sẵn mỡ lên bếp. Trang đổ cơm nguội đã đánh tơi vào chảo để rang.
Hôm nay có thêm ít tóp mỡ còn lại từ chiều qua, nên trông chảo cơm ngon hơn hẳn. Mùi cơm rang quyện vào mỡ chẳng mấy chốc đã vượt qua khuôn mặt đỏ gay, dính vài lọn tóc mai bết lại trên mặt bởi mồ hôi. Nó đánh động dạ dày của thằng em láu cá.
Thế nên khi Trang vừa quay người lại để gọi hai đứa xuống ăn cơm, cô đã thấy Bảo ôm sẵn cái bát con và chiếc thìa nhôm đứng sau tự bao giờ. Bộ mặt đứa em trai chả còn tí nào hậm hực, mà là toe toét, nịnh nọt: “Em rửa mặt đánh răng rồi. Chị Trang lấy trước cho em ăn, để em còn học bài.”
Câu nói quen thuộc trước mỗi khi có gì ăn của Bảo làm Trang không thể nín cười được: “Cứ có ăn là lấy lí do học bài ra để ăn. Hôm nay mà lại trốn đi chơi là chị về mách bố đấy. Biết chưa? Đưa bát đây nào ông tướng.”
Đưa cái bát với bộ dạng ngập ngừng, Bảo ra điều kiện: “Nhưng chị phải cho em nhiều tóp mỡ cơ! Không em không ăn đâu. Không ăn được thì không học được. Về em mách mẹ đấy.”
Trang ngao ngán bởi cái giọng lấy mẹ ra dọa suốt ngày của thằng em quái quỷ: “Được rồi, đưa bát đây nào. Không nhanh chị cho chị Trinh hết bây giờ.”