Vô Cực Chân Nhân

Chương 19: Lắc mình




Chương 19: Lắc mình

Cú đấm màu đen không trúng mục tiêu, Trương Hoài Nhân đã kịp thời buông tay Phùng Công Tuấn ra, dùng Như Ảnh Tùy Hình lướt ngang về trái né đòn.

Trương Hoài Nhân đã luôn đề phòng Phạm Xuân Ý từ trước, giờ phút này hắn không hề bất ngờ. Hắn biết Phùng Công Tuấn đã nảy ra âm mưu gì đó, nên gã muốn chờ Tọa Hoài Bất Loạn hết hiệu lực. Âm mưu đó còn gì ngoài việc khiến hắn không thể nhìn thấu khí xuất hiện quanh nơi đây cơ chứ? Gã ta hẳn là rắp tâm bất lương. Thêm vào việc cái loài giun có đầu nở hoa trong các vụ án mạng còn chưa xuất hiện, đáp án đương nhiên chỉ có một!

Trương Hoài Nhân không phải kẻ ngốc. Hắn biết rõ suy đoán của mình không thể nào đúng trăm phần trăm với thực tế. Hắn thấy rõ Phùng Công Tuấn hướng dẫn, ám chỉ hắn suy luận tiếp. Gã ta làm thế đương nhiên không chỉ vì làm cho Tọa Hoài Bất Loạn mất hiệu lực, mà còn có thể khiến hắn hiểu sai mục đích tế tự của gã ta.

Trương Hoài Nhân đặt nghi vấn về cái gọi là tình yêu và cả cái phim chủ nghĩa anh hùng kia. Hắn nói dựa theo suy luận, hắn nghe chính miệng h·ung t·hủ thừa nhận, nhưng hắn không tin hoàn toàn. Hắn biết suy luận của mình chính xác, hắn càng hiểu rõ sự chính xác ấy không phải là toàn diện.

Phạm Xuân Ý nhảy khỏi người Phùng Công Tuấn, chặn ở giữa Trương Hoài Nhân và Phùng Công Tuấn. Đã có người kiềm chế Trương Hoài Nhân, Phùng Công Tuấn quay người, tập tễnh rời đi.

Trương Hoài Nhân không chút do dự, chân đạp mặt đất, lướt người tới gần Phạm Xuân Ý.

Phạm Xuân Ý giống như không phải một cái xác, đầu óc còn biết suy nghĩ. Cô ta đứng lặng, tựa như đang phán đoán phương hướng mà Trương Hoài Nhân sắp đánh tới. Phạm Xuân Ý lui chân phải về sau một bước, bày ra tư thế phòng thủ.

Trương Hoài Nhân vặn người, cơ thể hắn bỗng thay hướng, chốc lát vòng tới bên phải Phạm Xuân Ý. Tay trái của hắn nhanh như gió mạnh, mang theo từng trận khí hừng hực, nhưng không hề có tiếng xé gió.

Chích Dương Thủ!

Đối mặt với một chưởng nhanh đến mức không bình thường, Phạm Xuân Ý không chút hoang mang, giơ lên đấm tay trái, đúng lúc chặn lại chưởng của Trương Hoài Nhân.

Đùng!

Chưởng vừa tiếp đấm, Trương Hoài Nhân liền thu hồi. Hắn chỉ phát khoảng nửa khí trong cú chưởng liền bỏ dở nửa chừng, mượn lực phản chấn mà giậm chân xoay người về phía bên trái, trở lại vị trí mặt đối mặt với Phạm Xuân Ý.

Trương Hoài Nhân vừa rời khỏi chỗ, một chân Phạm Xuân Ý quất thẳng vào vị trí hắn đánh chưởng. Một tiếng vang giòn bộc phát, vùng đất khu vực đó bị một luồng khí đen đập ra một cái hố nhỏ, to chừng một bàn tay.



Nắm lấy cơ hội Phạm Xuân Ý xuất cước, nửa khí còn lại trên tay trái Trương Hoài Nhân đánh ra một chưởng Chích Dương Thủ, kín đáo đánh về phía cổ Phạm Xuân Ý. Trương Hoài Nhân hiển nhiên đã giữ lại thực lực, dự phòng cho chiêu thức không biết của đối thủ mới. Lần tiến công bằng chưởng Chích Dương Thủ này mang mục đích thăm dò là chính.

Phạm Xuân Ý mới thu về cái chân quất ra, tay trái của Trương Hoài Nhân đã tới. Cô ta hít một hơi, hai tay không có dùng nhiều khí, gác chéo hình chữ X chặn lại trước cổ.

Một nửa chưởng lực của Chích Dương Thủ đánh vào hai bàn tay của Phạm Xuân Ý. Không có t·iếng n·ổ nào, như thể đá chìm đáy biển.

Không ngừng lại giây nào, tay phải Trương Hoài Nhân hóa thành chỉ, một chỉ Tam Dương Khai Thái lấy thế sét đánh đâm tới.

Phạm Xuân Ý vội vã đưa tay trái lên chống đỡ.

Đùng!

Sau một tiếng vang trầm, cánh tay trái của Phạm Xuân Ý bị một lực đánh mạnh mẽ đẩy lệch về một phía, để lộ phần ngực cô ta.

Chiếm thế liền không tha người, tay trái Trương Hoài Nhân mượn lực vung hướng phần ngực đã lộ ra của Phạm Xuân Ý, một chỉ Tam Dương Khai Thái lại gào thét bay tới. Nó như mũi tên, bay thẳng tắp, chạm vào ngực Phạm Xuân Ý.

Phốc!

Ngực Phạm Xuân Ý trúng chỉ, nhưng Trương Hoài Nhân cảm thấy khí ở hai đầu ngón tay của mình không có chạm tới máu thịt, có vẻ như hắn đánh trúng vào một thanh gỗ, tạo ra một âm thanh kỳ quái.

Sắc mặt Trương Hoài Nhân tức khắc thay đổi. Hắn định bay ngược tránh né, song một bàn tay có khí màu đen yếu ớt toát ra vỗ xuống đầy hung mãnh, bóp chặt lấy cổ tay trái của hắn.

Trương Hoài Nhân còn chưa kịp phản ứng, tay phải của hắn cũng đã bị tay trái của Phạm Xuân Ý bắt lấy.

Trong hai mắt của Trương Hoài Nhân, khóe miệng Phạm Xuân Ý nhếch lên, cô ta nở một nụ cười. Khuôn mặt đẹp đẽ của cô hoàn toàn biết mất, chỉ còn lại vẻ dữ tợn như khuôn mặt của ác quỷ.



Trương Hoài Nhân cảm thấy hai cổ tay mình như đang bị hai cái kìm sắt kẹp chặt, đau nhức đến tận xương.

Trong chớp mắt, Trương Hoài Nhân hiểu được một chuyện. Phạm Xuân Ý mạnh mẽ hơn Phùng Công Tuấn rất nhiều. Cô ta hẳn đã bí mật quan sát trận đánh của hắn và Phùng Công Tuấn, từ đó đã có phương án đối phó hắn. Hắn giờ này đã rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Trương Hoài Nhân dồn khí về hai tay, ý đồ dùng khí thoát khỏi cảnh ngộ hai tay b·ị b·ắt. Khí trên hai tay Phạm Xuân Ý cũng dâng trào mãnh liệt, đối kháng với dòng khí của Trương Hoài Nhân. Hai dòng khí v·a c·hạm, triệt tiêu nhau, phát ra những tiếng “lốp bốp” liên tiếp. Hai tay Phạm Xuân Ý vẫn như hai cái kìm sắt, kẹp chặt hai tay Trương Hoài Nhân, thỉnh thoảng kéo tới đẩy lui, làm cho xương cổ tay Trương Hoài Nhân càng thêm đau đớn.

Tay phải Phạm Xuân Ý lôi nhẹ tay trái Trương Hoài Nhân về phía cô ta, đồng thời sức mạnh từ phần eo truyền về đùi phải cô ta…

Trương Hoài Nhân tỉnh táo phát hiện tình huống, một luồng khí lao về chân phải.

Mặc Thủ Thành Quy!

Trương Hoài Nhân dùng lực toàn thân đá xéo chân phải lên. Động tác của hắn vừa hoàn thành, đầu gối chân phải của Phạm Xuân Ý phá gió mà tới.

Đùng!

Khí đen phá nát lớp màng mỏng bên ngoài chân phải Trương Hoài Nhân. Một phần khí đen rất nhỏ còn lại đánh thẳng vào đùi Trương Hoài Nhân. Một vết bầm tím xuất hiện trên đùi Trương Hoài Nhân, nhanh chóng hóa đen. Trương Hoài Nhân nhăn mặt, v·ết t·hương xuất hiện cảm giác đau đớn như bị vô số con giòi đang gặm vào xương. Trương Hoài Nhân không thể không phân ra một luồng khí chạy về đùi phải, ngăn lại sự p·há h·oại của khí đen.

Tuy trận đánh của Trương Hoài Nhân và Phạm Xuân Ý chỉ mới diễn ra trong khoảng một phút, nhưng thân ảnh của Phùng Công Tuấn đã rời đi khoảng hơn năm mươi mét. Trương Hoài Nhân biết mình không còn bao nhiêu thời gian, hắn không thể đợi đến khi thân ảnh của Phùng Công Tuấn biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Vẻ điên cuồng trong mắt lóe lên, Trương Hoài Nhân thi triển một loạt chiêu thức.

Tê Giác Vọng Nguyệt.

Chân Thức Thất Tiệt Trận.



Như Ảnh Tùy Hình.

Lam Sa Thủ.

Chỉ thấy da thịt trên người Trương Hoài Nhân héo rút, từ gần bảy mươi kí, hắn thành một kẻ gầy năm mươi kí. Khí trong Khí Hải bành to, cuồng bạo. Đầu tiên khí chia làm bảy, chúng lao đến huyệt Thái Dương, Nhân Trung, Đản Trung, hai huyệt Thái Uyên ở hai tay và hai huyệt Túc Tam Lý ở hai chân. Bảy luồng khí xoay tròn, phát sáng, cộng hưởng với nhau, chớp sáng chớp sáng kêu gọi nhau, rồi lao ra ngoài cơ thể Trương Hoài Nhân. Ra bên ngoài, bảy luồng khí tròn xếp thành hai hình tròn: một luồng ở tâm, một vòng tròn nhỏ chứa hai luồng và một vòng tròn lớn bao quanh vòng tròn nhỏ chứa bốn luồng. Chúng sáng rực như ánh sáng mặt trời, đập vào đầu của Phạm Xuân Ý.

Mọi chuyện hoàn thành trong nửa cái nháy mắt, Phạm Xuân Ý không kịp phản ứng, hứng trọn đòn đánh. Cả người cô ta run lên bần bật, rồi bị đẩy bay về phía sau. Giữa không trung, cánh hoa trên đầu Phạm Xuân Ý héo rũ. Miệng, mũi, mắt, tai và lỗ hổng trên đầu Phạm Xuân Ý chảy ra từng dòng máu tươi. Phạm Xuân Ý đập xuống mặt đất, nằm im. Cô ta không gượng dậy nổi, không biết còn sống hay đ·ã c·hết.

Khí trong toàn bộ Khí Hải dồn về huyệt vị để thi triển Chân Thức Thất Tiệt Trận, Khí Hải trở nên trống rỗng. Khi bảy luồng khí của Chân Thức Thất Tiệt Trận vừa bay ra khỏi cơ thể Trương Hoài Nhân, cơ thể hắn ta gầy thêm một vòng, khí mới lại xuất hiện trong Khí Hải của hắn.

Khí được hắn vận công dồn về các huyệt trên lưng và sau bắp chân, hắn phát động Như Ảnh Tùy Hình. Thân hình hắn nhẹ như gió, mắt thấy còn ở vị trí ban đầu, hai cái chớp mắt sau đã xuất hiện ở sau lưng Phùng Công Tuấn.

Phùng Công Tuấn nhận ra bất thường, định quay người ứng đối. Nhưng một chưởng Lam Sa Thủ đã đánh vào ngực trái gã ta. Sau khi xé nát trái tim, khí từ chưởng Lam Sa Thủ lan ra xung quanh, ăn mòn mọi thứ nó đi qua, để lại từng tiếng “xèo xèo” như khi lửa đốt cháy mỡ.

Đánh xong chiêu Lam Sa Thủ, cả người Trương Hoài Nhân mất hết sức lực. Hắn ngã nhào xuống đất, rơi vào hôn mê.

Bốn con người nằm trên mặt đất. Một nam, một nữ nằm trong nhà vườn. Hai nam còn lại nằm ở lưng chừng đồi.

Ánh mặt trời mỗi lúc một sáng tỏ, trời dần về trưa, nhiệt độ tăng lên chóng mặt. Cái oi bức của trưa hè không làm động vật rụt rè. Chim chóc, côn trùng, ong bướm… đã quay trở lại khu vườn sau khi bỏ trốn mất dạng bởi những tiếng động điếc tai. Chúng bắt đầu cuộc vui mới, từng âm thanh ồn ào, nhốn nháo thay nhau nổi lên.

Bên dưới chân đồi, hai mươi người lính đặc chủng lặng yên canh giữ, họ đang làm nhiệm vụ duy nhất được giao, cái nhiệm vụ còn chưa được thay đổi.

Khi mặt trời từ đỉnh đầu lệch về phía tây một phần năm, một người đàn ông trung niên mặc áo thun màu xanh, quần thể dục màu đen đi chân trần từ xa tiến lại gần ngọn đồi. Tóc ngắn, mắt hơi híp, gương mặt khá tròn. Người này bước đi không nhanh không chậm, giữ một tư thế thản nhiên đi tới.

“Ai?” Phát hiện người đàn ông, một người lính đặc chủng lên tiếng quát.

Người lính đặc chủng đang định nhắm bắn, người trung niên bỗng lắc mình một cái. Thân hình anh ta đột ngột biến mất khỏi tầm mắt người lính.

Chỉ một cái lắc mình, người đàn ông nọ đã vượt qua khu vực phòng thủ của đội lính đặc chủng, tới ngay vị trí lưng chừng đồi, nơi có hai người thanh niên đang nằm trên mặt đất.