Vô Cực Chân Nhân

Chương 18: “Thủng trăm, nghìn lỗ”




Chương 18: “Thủng trăm, nghìn lỗ”

Phùng Công Tuấn trầm tĩnh mấy giây, hướng dẫn: “Nam chính và nữ chính thoát khỏi đ·ám c·háy. Có thể họ bị bỏng nên được đưa vào bệnh viện chăm sóc. Cũng có thể do trong hai người họ có một người là nhân chứng sống, một người là n·ghi p·hạm, cảnh sát sẽ cử người canh giữ bên ngoài phòng họ nằm.”

Trương Hoài Nhân gật đầu, chậm rãi nói: “Xem ra nam chính sẽ nói với Triệu Nam Hoa rằng Phạm Xuân Ý gặp nguy hiểm, có người muốn hại cô ta. Hắn sẽ bảo Triệu Nam Hoa đi tới bệnh viện bảo vệ Phạm Xuân Ý. Không chỉ như thế, hắn nhất định sẽ đề nghị Triệu Nam Hoa mang mặt nạ đầu heo, trốn ở trong phòng bệnh của Phạm Xuân Ý. Hắn còn nói cho Triệu Nam Hoa biết rằng người vào phòng là người sẽ hại Phạm Xuân Ý, bảo rằng nếu gặp ai vào thì cứ đ·ánh c·hết người đấy.”

“Rất có thể khi một người lạ nào đó vào phòng - cảnh sát mặc thường phục chẳng hạn, Triệu Nam Hoa nghĩ người này là người sẽ hại Phạm Xuân Ý, hắn lập tức dùng búa t·ấn c·ông người này. Sau khi đánh người này, Triệu Nam Hoa sẽ cuống lên, trốn khỏi bệnh viện.”

“Cùng lúc đó, nam chính hành động. Hắn chụp thuốc mê làm ngất Phạm Xuân Ý, lại làm giả hiện trường, khiến người khác nghĩ rằng h·ung t·hủ đã bắt cả Phạm Xuân Ý và hắn. Khi cảnh sát tiến hành điều tra, người bị Triệu Nam Hoa đ·ánh b·ất t·ỉnh, sau khi được c·ấp c·ứu, hẳn cũng đã tỉnh táo, người này sẽ khai rằng bị một người mang mặt nạ đầu heo tập kích. Nam chính cũng không chỉ trông cậy vào người kia, hắn trăm phần trăm còn để lại chứng cứ giả nào đó. Nhìn chung, nhờ tình tiết ở bệnh viện, nam chính thoát tội, còn h·ung t·hủ thì được xác định là Triệu Nam Hoa.”

“Cảnh sát bắt đầu điều tra Triệu Nam Hoa. Họ sẽ biết được Triệu Nam Hoa từng bị Phạm Xuân Ý nhục nhã, biết được công ty cây xanh là đối thủ của công ty gia đình Triệu Nam Hoa. Kết quả là Triệu Nam Hoa có đầy đủ động cơ gây án.”

“Triệu Nam Hoa trốn thoát khỏi bệnh viện, căn nhà vườn này là cao trào cuối cùng của kịch bản phải không?”

“Nam chính một lần nữa thể hiện cái gan lớn của hắn. Hắn ngụy trang thành người bị hại, cùng bị nhốt chung với Phạm Xuân Ý. Hắn thiết kế nội dung phim là h·ung t·hủ muốn g·iết Phạm Xuân Ý và hắn ta, ở trong thời điểm sống c·hết, hắn và nữ chính tiến hành phản kích, thành công đánh bại Triệu Nam Hoa.”

“Tao đoán trước đó nam chính đã lén liên lạc với Triệu Nam Hoa rồi. Hắn thông báo Triệu Nam Hoa rằng thấy người mang cô ta vào căn nhà vườn này. Triệu Nam Hoa không biết chân tướng, thành một con rối chân chính. Đến tận lúc bị bạn gái và người bạn của mình đánh ngã xuống đất, Triệu Nam Hoa cũng không hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”

“Cái nồi mang tên kẻ g·iết người liên hoàn chụp lên đầu Triệu Nam Hoa. Triệu Nam Hoa trở thành con rơi giúp một kẻ bình dân ngược dòng thành công. Bộ phim sẽ kết thúc hoàn mỹ như vậy.”

“Tao nói nhiều như thế, không biết mày có cảm tưởng gì?”

Phùng Công Tuấn nở nụ cười tươi: “Kết thúc không thể như thế được.”



“Vậy kết thúc có khả năng sẽ như thế này. Khi Triệu Nam Hoa tỉnh dậy, hắn sẽ khai báo tất cả, kể cả việc mày bảo hắn tới bệnh viện, và việc mày bảo hắn tới căn nhà vườn này. Đáng tiếc, một khi nhân chứng, vật chứng đầy đủ cả rồi, cảnh sát sẽ kết luận Triệu Nam Hoa là h·ung t·hủ, hắn đang nói dối. Bố mẹ Triệu Nam Hoa tất nhiên sẽ tin hắn. Họ là người có quyền thế, cho dù Triệu Mạnh có ở tù vì tội đồng phạm, bọn họ vẫn có năng lực đối phó mày. Mày thì đã tính trước, được cảnh sát cho về không bao lâu thì dẫn Phạm Xuân Ý đi nơi khác sống, cả hai trở thành một đôi uyên ương hạnh phúc.”

Đưa ra suy luận cuối cùng, hai dòng máu đỏ tươi từ trong khóe mắt Trương Hoài Nhân chảy ra. Tọa Hoài Bất Loạn biến mất. Trương Hoài Nhân đã vận công Tọa Hoài Bất Loạn quá sức chịu đựng của cơ thể.

Phùng Công Tuấn vẫn đang chờ đợi điều này.

Một trận đánh cờ, hai con người đều có tâm tư riêng. Một kẻ cố gắng hướng dẫn người kia suy luận để triệt tiêu Tọa Hoài Bất Loạn. Người còn lại làm theo đúng ý đồ của đối phương.

Tọa Hoài Bất Loạn vừa mất hiệu lực, ván cờ chính thức bắt đầu.

Một tiếng huýt dài vang lên, Phùng Công Tuấn lấy tốc độ gấp đôi lúc đánh thăm dò, lướt về phía Trương Hoài Nhân. Phạm Xuân Ý vẫn còn nằm trên vai trái của gã, nhưng cân nặng của cô ta không chút ảnh hưởng tới hành động của gã ta.

Chớp lấy thời cơ thị lực Trương Hoài Nhân bị ảnh hưởng bởi hai dòng máu trên mắt, Phùng Công Tuấn tới gần Trương Hoài Nhân. Cánh tay phải của gã lắc một cái, lực lượng từ lưng và vai truyền toàn bộ vào tay phải. Khí trào ra tay, tay phải của gã như mũi thương, đâm thẳng tắp về ngực của Trương Hoài Nhân. Kèm theo đòn đánh của gã là những tiếng rít chói tai của không khí.

Gặp khí thế hung hung của đối phương, nghe được tiếng xé gió của đòn đánh, Trương Hoài Nhân thi triển một môn công pháp khác đón đỡ: Mặc Thủ Thành Quy. Khí từ Khí Hải lao nhanh về cánh tay phải, Trương Hoài Nhân dồn chúng vào nửa cánh tay phải. Nửa cánh tay phải bỗng sáng lên. Khí từ trong cánh tay ấy tràn ra, hình thành một lồng khí mỏng bao bọc nửa cánh tay vào trong.

Ầm!

Một công một thủ chạm nhau, phát ra một tiếng vang trầm.



Trương Hoài Nhân chỉ cảm thấy tự thân bị ép tới trầm người xuống một chút. Xem ra thực lực đối phương hơi thắng hắn. Lần thăm dò kia đối phương không có dùng hết toàn lực.

Đầu Trương Hoài Nhân mới vừa so sánh thực lực song phương, thân hình Phùng Công Tuấn đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Gã ta giống như một con khỉ, nhảy một cái đã đến sau lưng, khiến người khó phòng bị.

Tay trái Phùng Công Tuấn, cái tay gã dùng giữ Phạm Xuân Ý nằm yên trên vai, từ bình thường chuyển thành dẻo dai. Nó đột nhiên căng ra, rồi như một cái roi, từ trên quất về phía cổ Trương Hoài Nhân.

Trương Hoài Nhân như thể đã đoán được từ trước, hắn không quay đầu lại, mà vọt về phía trước, vừa tránh đòn đánh của Phùng Công Tuấn, vừa kéo dài khoảng cách giữa hai bên.

Nhìn thấy Trương Hoài Nhân vọt tới trước né đòn, Phùng Công Tuấn vọt theo sau. Tay phải của gã lại như mũi thương, đâm thẳng về đầu Trương Hoài Nhân.

Mắt thấy đòn đánh sắp đánh trúng đối phương, ánh mắt Phùng Công Tuấn chợt ngưng. Gã trông thấy Trương Hoài Nhân giậm chân, vặn người một cái. Chân Trương Hoài Nhân đạp liên tiếp, thân hình hắn lượn nửa vòng tròn, từ trước mặt trở ra sau lưng Phùng Công Tuấn.

Khí trong Khí Hải của Trương Hoài Nhân sôi trào, mãnh liệt lao về ngón giữa và ngón trỏ tay phải. Trương Hoài Nhân gồng người, bắn thẳng tới người Phùng Công Tuấn. Đồng thời tay phải của hắn điểm một chỉ ra.

Tam Dương Khai Thái!

Khí trên ngón trỏ và ngón giữa của Trương Hoài Nhân trở nên cuồng bạo, lao vù vù ra khỏi tay hắn. Vừa ra ngoài, chúng xoắn lại thành một hình tròn cỡ viên bi, lấy tốc độ của đạn pháo đánh về phía trước.

Phùng Công Tuấn đánh ra một đòn về cổ Trương Hoài Nhân, nhưng trơ mắt thấy Trương Hoài Nhân biến mất ở trước mặt. Đến lúc nghe được tiếng gió gào thét ở phía sau lưng, gã không kịp né tránh, chỉ có thể dồn khí phòng ngự, nghiêng thân thể, tránh chỗ yếu hại.

Ầm!

Một chỉ của Trương Hoài Nhân hung hăng nện vào bờ vai phải của Phùng Công Tuấn, đánh cho thân thể gã ta không tự chủ được chìm xuống, đánh cho đau đớn truyền dồn dập về não bộ gã ta. Đòn Tam Dương Khai Thái có uy lực lớn, dù Phùng Công Tuấn đã vận công, dùng khí phòng ngự, xương vai của gã vẫn gãy làm hai.



Cắn răng nhịu đau, Phùng Công Tuấn đánh một cùi chỏ về phía sau, ý đồ chuyển bại thành thắng.

Đáng tiếc, Trương Hoài Nhân từ đầu đến cuối tỉnh táo dị thường. Đánh trúng đối phương một kích, Trương Hoài Nhân không hề dừng lại. Ở thời điểm Phùng Công Tuấn còn chưa xoay người, một chỉ Tam Dương Khai Thái từ tay phải Trương Hoài Nhân bay ra, đánh vào đầu gối của gã ta.

Đầu gối gặp đòn nặng, Phùng Công Tuấn không đứng vững nữa, quỳ xuống phía trước.

Trương Hoài Nhân biết rõ vai phải của Phùng Công Tuấn b·ị t·hương, tay phải của gã không hoạt động được. Thế là Trương Hoài Nhân lật tay phải của hắn thành trảo, bấu vào cánh tay trái của Phùng Công Tuấn. Khi bắt dính, trảo thành nắm, bắt chéo tay trái của Phùng Công Tuấn ra sau lưng gã, ý đồ khống chế gã ta.

“Mẹ, Quỷ Nhân làm gì sử dụng được nhiều công pháp đến vậy!” Phùng Công Tuấn mắng to.

Đã thăm dò lần đầu, Phùng Công Tuấn phát hiện Trương Hoài Nhân chỉ là một Quỷ Nhân nhập môn. Một Quỷ Nhân nhập môn bình thường chỉ luyện khoảng hai đến ba môn công pháp. Quỷ Nhân không phải Tà Giáo, Tà Giáo hại người để tu luyện, muốn luyện bao nhiêu đều được.

Quỷ Nhân hại mình để tu luyện, công pháp của Quỷ Nhân đều là loại t·ra t·ấn thân thể. Thông thường, Quỷ Nhân nhập môn sẽ chọn luyện vài môn phòng thân, cố gắng tu luyện lên cảnh giới cao hơn, sau đó họ mới luyện công pháp ở cảnh giới mới. Ở cảnh giới mới, họ lại chọn luyện hai, ba môn công pháp, rồi lại tu luyện lên cảnh giới cao hơn. Họ cứ tu luyện theo phương thức đó, và đó cũng là cách tu luyện phù hợp nhất với họ.

Không Quỷ Nhân nào muốn thân thể “thủng trăm, nghìn lỗ” vì luyện nhiều môn công pháp, để rồi thân thể không còn lành lặn để tu luyện được công pháp ở cảnh giới cao hơn.

Trương Hoài Nhân đã bắt được Phùng Công Tuấn. Mọi việc tưởng chừng đã kết thúc, tình huống lại biến.

Vốn nằm trên vai Phùng Công Tuấn không nhúc nhích, Phạm Xuân Ý ngẩng đầu. Mạch máu dưới khuôn mặt Phạm Xuân Ý nhộn nhạo, trông dị thường kinh khủng. Một thứ tròn, nhọn xuyên thấu đỉnh đầu Phạm Xuân Ý, rồi bung thành một nụ hoa sáu cánh màu đỏ. Hai mắt Phạm Xuân Ý biến thành một màu đen nhánh.

Phạm Xuân Ý đấm một đấm mang theo khí đen kịt về đầu Trương Hoài Nhân.

Tất cả biến cố xảy ra trong chớp mắt.