Vô Cực Chân Nhân

Chương 17: Chuyện đau đớn thấu tim




Chương 17: Chuyện đau đớn thấu tim

“Sau đó, là hắn chủ động liên lạc với Triệu Nam Hoa, hay là Triệu Nam Hoa chủ động liên lạc với hắn? Để tao đoán nào. Trong buổi họp kêu gọi đầu tư, Triệu Nam Hoa nhận ra hắn. Kết thúc buổi họp, Triệu Nam Hoa chủ động liên lạc với người bạn năm xưa. Triệu Nam Hoa vốn ngây thơ lại còn được gia đình cưng như cưng trứng, nên Triệu Nam Hoa vẫn luôn coi người bạn năm xưa là người bạn tốt nhất của mình. Mặc dù trong lòng người bạn này luôn xem thường Triệu Nam Hoa, nhưng người này vẫn vui lòng nối lại tình bạn với một người có quyền có thế.”

Dừng lại lau máu mũi mới vừa chảy xuống xong, Trương Hoài Nhân không quan tâm vấn đề của bản thân, dùng giọng thản nhiên nói tiếp: “Có chăng mối quan hệ của hai người xảy ra thay đổi lớn, Triệu Nam Hoa đã không còn là người cửa dưới. Người bạn kia từ cửa trên rơi xuống, người này nịnh nọt Triệu Nam Hoa, trước mặt Triệu Nam Hoa luôn cẩn thận vâng vâng, dạ dạ. Dẫu người này có một trái tim kiêu ngạo, hắn không thể không cúi đầu trước thực tế phũ phàng.”

“…”

“Sự chênh lệch cực lớn giữa lý tưởng và thực tế được hắn kiềm chế khéo léo, nhưng nó cuối cùng đã bùng nổ vào cuộc họp lớp cấp ba ở tháng trước. Ở lần họp lớp gần nhất này, cả đám đồng học cấp ba rốt cuộc biết được Triệu Nam Hoa là một tên công tử vừa thành thật vừa giàu có.”

“Cả đám đồng học đều đã bị xã hội chà đạp, đều đã biến thành những người khéo đưa đẩy và xu nịnh. Họ ngay lập tức “quên” chuyện chế giễu, cười nhạo Triệu Nam Hoa năm xưa. Tất cả bọn họ thay đổi một trăm tám mươi độ, a dua nịnh hót, trèo cao kết bạn với Triệu Nam Hoa. Ngay cả hoa khôi mà người bạn Triệu Nam Hoa thầm mến cũng nhìn trộm Triệu Nam Hoa. Người bạn của Triệu Nam Hoa nhận ra tình huống này, cảm giác của hắn không dễ chịu chút nào nhỉ?”

Phùng Công Tuấn khó đè nén sự uất hận trong lòng, nói đầy châm chọc: “Mày biết lời nói dối lớn nhất của quốc gia là gì không? Là “trong sách có nhà có xe, trong sách có cả người đẹp”. Từ xưa đến nay, người có học luôn treo lợi ích của dân tộc ngoài miệng, nói chuyện luôn mồm vì một xã hội tốt đẹp hơn. Nào biết đâu ai nấy cũng chỉ biết công danh lợi lộc.”

Phùng Công Tuấn cười lạnh: “Biết rõ vì một tấm bằng phải mất vài chục năm cố gắng, nhưng ai cũng liều mạng cố gắng lấy được nó. Xung quanh ai cũng bảo lấy được nó là cuộc đời đã không uổng phí. Nhưng thực tế, một ngày kia ai rồi cũng sẽ phát hiện đây chỉ là một trò chơi mà đám cầm quyền, cầm tiền gãy tay sắp xếp cho bọn dân đen ngu muội. Họ tẩy não bọn dân đen, để dân đen dùng những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất đi phấn đấu. Đợi đến khi đám dân đen nhận ra những năm tháng họ phấn đấu khi xưa không có bất kỳ ý nghĩa nào, họ sẽ biết mình ngu muội, vô tri.”

“Cái gì là danh ngôn của người nổi tiếng, cái chó gì là bình dân phấn đấu thành ông chủ, thành người có địa vị xã hội... Tất cả chúng đều là chó má trước mặt quyền quý. Người thường là kẻ leo núi cao, quyền quý là người lái xe chạy trên cao tốc. Dù Triệu Nam Hoa ngu ngốc cỡ nào, hắn đều vào học trường cấp hai, cấp ba trọng điểm và học trường đại học danh tiếng như thường. Người sống một đời, không nên hiểu quá rõ về cuộc đời. Bởi đó là một chuyện đau đớn thấu tim.”

Trương Hoài Nhân gật đầu: “Lần họp lớp kia làm cho người bạn của Triệu Nam Hoa, người vốn đã mất thăng bằng trong cuộc sống, cảm thấy tuyệt vọng với cuộc đời này. Hắn biết rõ cuộc sống thực tế và những mơ mộng của hắn mỗi lúc một xa vời vợi. Vào thời khắc ấy, hắn bùng nổ, hắn muốn làm chuyện mà hắn cảm thấy đó là ý nghĩa hắn tồn tại. Hắn muốn đánh vỡ thực tế của chính mình, hoàn thành giấc mộng của bản thân. Cho dù phương thức của hắn chỉ là biện pháp bí quá hóa liều, hắn vẫn muốn trở thành… một anh hùng.”

“Phải thừa nhận rằng người này thông minh mười phần. Hắn thiết kế một kế hoạch tàn nhẫn và lớn mật. Hắn biết Triệu Nam Hoa tin vào Baya Giáo. Bản thân Baya Giáo không hề khủng bố, nhưng hắn đã cắt văn lấy nghĩa trong nhiều điển cố của Baya Giáo, dùng nó tiến hành một loạt vụ g·iết người.”

“Kế hoạch “anh hùng” của hắn có ba mục đích. Một, diệt trừ quyền quý. Hai, biến mình trở thành người nổi danh. Ba, đoạt được trái tim mỹ nhân. Những vụ g·iết người được h·ung t·hủ gây ra bởi mơ mộng của hắn bấy lâu nay, hắn chính là muốn biến những ảo tưởng của mình thành sự thật. Nghe có vẻ rất giống tình tiết trong một bộ phim điện ảnh chứ?”

“Tiếp theo thì chẳng khác nào đóng phim. Khi đã xây dựng ra phong cách kinh khủng, kinh dị, vững vàng, hắn thêm vào yếu tố chủ nghĩa anh hùng, tình yêu của anh hùng và người đẹp. Phải nói rằng hắn đã xây nên một bộ phim có đầy đủ yếu tố ăn khách ở hiện tại.”

“Chuẩn bị xong bối cảnh và đạo cụ đóng phim, hắn bắt đầu xây dựng nội dung chính của bộ phim. Nội dung chính là anh hùng cứu mỹ nhân, kẻ h·ung t·hủ g·iết người hàng loạt chỉ làm nền cho cả bộ phim kinh dị.”

“Trước tiên, hắn làm cho nữ chính bộ phim giảm xuống đề phòng. Hắn tạo ra cảnh bất ngờ gặp gỡ nữ chính, hai bạn học thời cấp ba cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Sau đó thừa dịp nữ chính đi công tác, hắn ra tay g·iết người. Đợi khi nữ chính trở về, mượn danh nghĩa cứu nàng, hắn b·ắt c·óc nàng ta. Bề ngoài là hắn đưa thân vào vị trí người bị hoài nghi, đặt mình trong mạo hiểm. Thực tế lại trái ngược, hắn đang cố tìm đường sống trong chỗ c·hết.”

“Hình tượng cõng oan ức, có nỗi khổ không ai thấu là thứ làm mọi người cảm thông, cảm động nhất trong phim. Thành thật mà nói, đã có nhiều người bị hắn ta gạt, trong đó có cả tao. Lúc đầu tao còn cho rằng hắn oan ức thật.”

“Sau đó, bộ phim bước vào cao trào, h·ung t·hủ nổi lên mặt nước. Hung thủ là một người mang mặt nạ đầu heo, hình ảnh quỷ dị dọa người xem yếu tim c·hết điếng. Hắn triển khai một đoạn giám thị, chơi trò đuổi g·iết với Phạm Xuân Ý. Đoạn tình tiết được thiết kế khéo léo, mịt mờ, vừa đẩy phim lên cao trào, lại tẩy trắng cho mình. Phạm Xuân Ý tất nhiên sẽ là người làm chứng cho hắn.”

“Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu còn chưa đủ. Nội dung phim xuất sắc như vậy có thể nào không có người xem khác ngoài Phạm Xuân Ý? Hắn dùng hai cái bút ghi âm để Lưu Thái Nhi trở thành người xem thứ hai. Thậm chí, có thể hắn đã tính tới chuyện hai cái bút ghi âm sẽ kéo tới một đám người xem khác: cảnh sát. Như thế, Lưu Thái Nhi và cảnh sát sẽ gián tiếp chứng minh hắn vô tội.”

“Dĩ nhiên, nội dung cao trào cần một xíu thiết kế tỉ mỉ. Đó là đoạn nam chính cùng h·ung t·hủ đầu heo giám thị lẫn nhau. Hắn làm bộ h·ung t·hủ chui vào phòng khách sạn, lén chụp hình để hù dọa Phạm Xuân Ý. Mục đích thật ra là chế tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình.”

“Chứng cứ ngoại phạm của hắn không có gì ghê gớm. Chọn tốt vị trí đặt điện thoại, chọn giờ chụp ảnh hoặc chọn thời gian máy tự chụp sau mấy giây bấm nút, leo lên giường giả bộ ngủ là xong.”

Phùng Công Tuấn bĩu môi, cười cười không lên tiếng.

Lại lau một dòng máu mũi chảy ra, Trương Hoài Nhân nói tiếp: “Vụ án phát triển đúng như thiết kế của hắn. Hắn hiểu rõ mâu thuẫn của công ty cây xanh thành phố cùng công ty của Triệu Mạnh. Hắn g·iết giám đốc và thư ký công ty cây xanh thành phố, để lại manh mối không rõ ràng này chỉ về hướng Triệu Mạnh.”

“Xong xuôi, hắn bố cục cao trào mới. Hắn biết rõ Phạm Xuân Ý là một cô gái kiêu ngạo, chỉ để ý tiền tài và danh vọng. Thế nên hắn quyết định đẩy cô ta xuống vực thẳm tột cùng, từ trong tuyệt vọng cho cô ta cuộc sống mới. Hắn g·iết bố mẹ của Phạm Xuân Ý, cố ý để bố Phạm Xuân Ý bứt nút tay áo, âm thầm để chú ấy có thời gian suy nghĩ và quyết định nuốt nó vào bụng.”

“Hắn còn lợi dụng một đứa bé để hoàn thành một vai diễn c·ứu h·ỏa có nguy hiểm tương đối. Đầu tiên, hắn g·iết cha mẹ đứa bé - hai người chủ căn hộ 702 - trước mặt nó, rồi b·ắt c·óc nó. Một đứa trẻ bảy tuổi đã có năng lực phân tích và suy đoán tương đối rồi. Khi bị đối xử như thế, nó sẽ cực kỳ căm giận nam chính. Hắn sẽ ám chỉ đứa bé rằng người nói ra những từ ngữ, nhóm từ nào đó chính là hắn. Đây chính là điều hắn muốn. Hắn cắt đầu lưỡi đứa bé, mang nó tới hiện trường án mạng của bố mẹ Phạm Xuân Ý, trói nó vào cây cột gỗ, dùng vài thứ khác tạo thành hình ảnh tên h·ung t·hủ đầu heo, để nó khống chế cái bẫy lửa.”

“Chờ gặp mặt Lưu Thái Nhi, hoặc là cảnh sát tại cuộc hẹn, hắn sẽ ám chỉ Phạm Xuân Ý, để cô ta dẫn họ về nhà. Tới nhà Phạm Xuân Ý, hắn sẽ dùng giọng nói hoặc từ ngữ đã ám chỉ kích thích đứa bé. Đứa bé bị hắn chọc điên, nó sẽ muốn lôi hắn c·hết cùng, nó nhất định kích hoạt cạm bẫy.”

“Một trận lửa lớn, khi hắn và nữ chính đều có mặt ở đây, nằm trong tính toán của hắn. Lửa cháy hừng hực, kịch bản phút chốc biến hóa, nhân vật nam chính mạo hiểm xông vào lửa lớn, cứu ra nữ chính. Hắn không chỉ thoát khỏi hiềm nghi, còn giành được tình cảm của nữ chính. Thậm chí trận h·ỏa h·oạn sẽ gây nên sự chú ý của truyền thông. Có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.”

“Mặc dù hắn không sợ nguy hiểm, lần mạo hiểm này của hắn lại rất đáng giá. Tình cảm của nữ chính và danh tiếng của bản thân, hắn đã hoàn thành xong hai mục tiêu đặt ra. Hắn chỉ còn mục tiêu cuối cùng là diệt trừ quyền quý.”

“Ở bước cuối cùng, nam chính để Triệu Nam Hoa vào sàn diễn. Hắn lợi dụng sự khờ dại và sự tin tưởng của Triệu Nam Hoa đối với mình, lừa gạt Triệu Nam Hoa… Hắn định lừa gạt Triệu Hoa Nam làm gì?”