Chương 16: Như con chó
Nói ai luyện ai c·hết có phần phóng đại. Phái Đầu đã từng làm “khảo sát”. Kết quả là trong một trăm người luyện bước nhập môn, chín mươi chín n·gười c·hết. Trong một nghìn người thành công nhập môn, chín trăm n·gười c·hết ở bước đóng đinh vào đầu. Trong một trăm người còn sống sau bước đóng đinh vào đầu, chỉ có một người luyện thành sau tám mươi mốt ngày, và không có mấy người còn lại có thể kiên trì được cho đến khi thành công.
Công pháp Tọa Hoài Bất Loạn đầy đường, Phùng Công Tuấn có biết cũng chẳng lạ. Trương Hoài Nhân không nói gì, vẫn chăm chú nhìn về phía Phùng Công Tuấn.
Phùng Công Tuấn đáp lại cái nhìn của Trương Hoài Nhân bằng một lần thăm dò.
Trong mắt Trương Hoài Nhân, một dòng “khí” từ huyệt Khí Hải chảy về huyệt Dũng Tuyền ở chân phải Phùng Công Tuấn, một dòng “khí” khác chảy về huyệt Thận Điểm trên bàn tay phải của gã. Hai dòng khí có tốc độ rất nhanh.
Phùng Công Tuấn nhấc chân phải lên. Lúc này huyệt Dũng Tuyền của gã tràn đầy dòng khí đỏ như máu. Rồi Phùng Công Tuấn giẫm chân phải xuống. Chân gã chạm đất, dòng khí ở huyệt Dũng Tuyền lan ra khu vực một phần tư vòng tròn có bán kính ba tấc trước mặt gã. Khí đỏ bao lấy tất cả những gì nó chạm vào.
Dưới lực giẫm của Phùng Công Tuấn, một số hạt cát và viên đá nhỏ bị bao phủ bởi khí đỏ bay lên tới cổ của gã. Đúng lúc này, Phùng Công Tuấn đẩy một chưởng ra, khí đỏ đang tập trung ở huyệt Thận Điểm trên tay phải gã lao ra khỏi bàn tay khoảng một tấc, nổ tung. Vụ nổ không tiếng động đẩy những thứ đang bay lên trên cổ Phùng Công Tuấn với tốc độ chậm chạp bay về phía Trương Hoài Nhân nhanh như tên bắn.
Từ lúc nhìn thấy Phùng Công Tuấn vận công, Trương Hoài Nhân cũng đã sẵn sàng.
Trương Hoài Nhân vận khí đi về các huyệt ở chân và lưng, phát động Như Ảnh Tùy Hình. Trương Hoài Nhân giậm chân trái xuống đất, lướt người về bên phải né đòn. Tiếp đến, khi vừa lướt người được chừng bốn tấc, hắn xoay người, giậm chân phải lên mặt đất, vọt người về phía Phùng Công Tuấn. Người đang vọt tới, khí từ Khí Hải chảy về bàn tay phải. Tới cách Phùng Công Tuấn một tầm tay, tay phải Trương Hoài Nhân đẩy ra một chưởng Chích Dương Thủ.
Phùng Công Tuấn giơ khuỷu tay lên chặn lại chưởng Chích Dương Thủ của Trương Hoài Nhân.
Bành.
Hai luồng khí v·a c·hạm, bộc phát một t·iếng n·ổ trầm đục.
Trương Hoài Nhân và Phùng Công Tuấn đều biết đây chỉ là lần đánh thăm dò. Vừa chạm vào nhau, hai người đều mượn lực của v·ụ n·ổ khí, lướt người lùi về sau.
“Tên điên!” Đứng vững người, Trương Hoài Nhân dùng giọng nhạt nhẽo nói ra.
“Không khác gì nhau đâu!” Ở phía bên kia, Phùng Công Tuấn cười gằn đáp trả.
Võ Nhân xem tín đồ Tà Giáo là đám người điên. Tà Giáo gọi Võ Nhân là Quỷ Nhân, bởi họ cho rằng đám người Võ Nhân còn điên cuồng hơn bọn họ, là đám nửa người nửa quỷ. Tà Giáo cười nhạo Võ Nhân, coi thường loại người không phải người đó.
Tà Giáo hại người lợi mình, luyện công bằng cách hại người. Võ Nhân thì khác, Võ Nhân hại mình để tu luyện. Trong mắt những kẻ tu luyện dễ dàng, loại người tự h·ành h·ạ thân xác, tự t·ra t·ấn bản thân chỉ vì luyện công chẳng khác nào bọn ngu. Một lũ ngu đần không có thuốc chữa, một lũ điên đáng khinh. Còn trong mắt những con người còn có ranh giới và nguyên tắc làm người, loại người điên không có nhân tính, vì tư lợi của bản thân mà ra tay tàn sát đồng loại, là thứ kinh tởm cần phải bị tiêu diệt.
Trương Hoài Nhân nhìn Phùng Công Tuấn, cảm thấy gã ta giống như đang che giấu điều gì. Tín đồ Tà Giáo bắt người thường làm con tin không phải là chuyện hiếm thấy. Nhưng Trương Hoài Nhân vẫn thấy có gì đó không ổn.
Trương Hoài Nhân không vội ra tay, hắn suy tư, kết nối những thông tin có được và bốn vụ án lại với nhau. Hắn cảm thấy chỉ khi nào hiểu được lý do Phùng Công Tuấn g·iết người tế tự, hiểu được con người gã này, phần thắng của hắn mới cao hơn.
Chín lỗ sáng trên đầu Trương Hoài Nhân dần trở nên ảm đạm, màu xanh lam đã nhạt hơn hai phần ba, tới mức gần như không nhìn thấy. Dùng Tọa Hoài Bất Loạn đốt cháy giai đoạn, Trương Hoài Nhân nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Trương Hoài Nhân mở miệng: “Đã hai ta chưa muốn đánh nhau tiếp. Như vậy đi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, tôi kể anh nghe về câu chuyện của anh chàng nằm b·ất t·ỉnh ở bên kia.”
“Hắn là Triệu Nam Hoa.” Phùng Công Tuấn nhìn Trương Hoài Nhân, đưa ra một cái tên. Gã có vẻ khá hăng hái với việc này.
Đã biết Tọa Hoài Bất Loạn, nhất định cũng biết đánh nhau với một người đang dùng Tọa Hoài Bất Loạn chỉ có bị thiệt thòi. Gã hăng hái bởi gã cũng đang muốn Trương Hoài Nhân dùng Tọa Hoài Bất Loạn suy tư về câu chuyện hắn định kể.
“Câu chuyện này bắt đầu từ lúc Triệu Nam Hoa còn học cấp ba. Khi đó Triệu Nam Hoa là một người bình thường, thật thà. Đầu óc hắn ngu si, tính cách đần độn, thành tích xếp gần chót lớp, hoàn toàn không người để ý tới hắn. Ở tuổi này, những đứa trẻ còn rất ngây thơ, một đứa bé có thành tích tốt trong học tập hoặc trong thể thao, hay là một đứa bé có ngoại hình tốt, chúng sẽ hấp dẫn sự chú ý của những đứa xung quanh. Triệu Nam Hoa không có gì, nên không người làm bạn với hắn. Duy nhất chỉ có một thằng nhóc khác tương đối tử tế với hắn. Người kia tuy cũng bình thường, thành tích lại hơn Triệu Nam Hoa nhiều, phải nói là loại xuất sắc.”
Là suy đoán, Trương Hoài Nhân biết rằng những gì hắn nói có thể không đúng hoàn toàn. Nhìn thấy Phùng Công Tuấn có thái độ còn muốn nghe, Trương Hoài Nhân sẽ không dừng lại, hắn sắp xếp lại dòng suy nghĩ, nói tiếp: “Trong mối quan hệ giữa người kia và Triệu Nam Hoa, bởi thành tích trái ngược, người kia đóng vai là người chững chạc, giúp người làm niềm vui. Người kia hiển nhiên có bệnh tâm lý, gã đang thông qua việc giúp người làm niềm vui để đạt được cảm giác ưu việt. Cảm giác ưu việt này bao hàm cả trên mặt đạo đức, vì thế có nhiều lúc người bạn này của Triệu Nam Hoa hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Triệu Nam Hoa, thích tự làm theo ý mình, miễn là gã cảm thấy việc mình đang làm là đang giúp Triệu Nam Hoa.”
“Gã biết Triệu Nam Hoa thầm mến Phạm Xuân Ý. Chỉ tiếc rằng Phạm Xuân Ý coi thường Triệu Nam Hoa, cảm thấy Triệu Nam Hoa chướng mắt. Gã động viên Triệu Nam Hoa không nên từ bỏ, nên viết thư tình gửi cho Phạm Xuân Ý. Người bạn duy nhất nói gì, Triệu Nam Hoa liền làm thế.”
“Kết quả là Phạm Xuân Ý cảm thấy bị đống thư tình làm phiền, chọc phiền cô ta. Cô ta liền mang đống thư tình của Triệu Nam Hoa cho người khác đọc. Thậm chí là cổ vũ người khác chế giễu Triệu Nam Hoa. Triệu Nam Hoa trở thành trò cười cho cả trường. Tới đây chuyện tình của Phạm Xuân Ý và Triệu Nam Hoa ngưng lại.”
“Đến kỳ thi tốt nghiệp, Triệu Nam Hoa lấy thành tích tốt nhập học một trường đại học danh tiếng. Trong khi đó, người bạn của Triệu Nam Hoa phát huy thất thường, không thể đậu nổi một trường danh tiếng. Vận mệnh có khi tràn đầy trớ trêu như thế.”
“Không phải là vận mệnh trớ trêu, là thực tế trái ngang.” Phùng Công Tuấn cười lạnh. “Mày biết Triệu Nam Hoa có bao nhiêu đần, thành tích có bao nhiêu kém cỏi không? Đừng nói thi đậu trường đại học danh tiếng, cả trường cao đẳng hạng bét hắn đều không thi nổi. Bạn của Triệu Nam Hoa có phát huy thất thường đi nữa, người này không thể nào thi kém hơn Triệu Nam Hoa. Tao nghe nói kết quả thi của Triệu Nam Hoa không có gì đặc biệt, hắn có thể vào học tại một trường đại học danh tiếng là vì đi cửa sau. Khi ấy tao còn chưa biết nhà hắn có thế lực đến vậy. Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trước, mày đừng không tin.”
Trương Hoài Nhân gật đầu, tiếp tục câu chuyện dang dở: “Thi đại học không tốt, người bạn của Triệu Nam Hoa vào học ở một trường tầm trung. Người này không bởi vì thất bại ở một cuộc thi mà chán nản, sa ngã. Hắn ta nằm gai nếm mật, càng thêm cố gắng và chịu khó. Cuối cùng, sau ba năm, hắn vượt qua những người bạn cùng khóa thi đại học, hắn đã tốt nghiệp đại học trước một năm. Đến đây, hắn có thể trút bỏ thứ tự ti xuất hiện từ sau cuộc thi đại học.”
“Nhưng hắn không nghĩ tới rằng cuộc đời mới chỉ bắt đầu mà thôi. Dù đã tốt nghiệp đại học, tìm việc làm vẫn rất khó khăn. Cao với không tới, thấp không muốn làm. Hắn đi trọn một vòng cả thành phố Anh Kỳ, chấp nhận vào làm ở công ty cây xanh thành phố. Hắn phụ trách bảo trì mạng cho công ty, phụ trách cả việc sửa chữa máy móc, việc lặt vặt. Ông chủ của hắn là Phạm Hữu Tài. Hắn làm ở đó không bao lâu thì nghỉ việc, tại sao?”
Phùng Công Tuấn đưa ra câu trả lời: “Có một lần hắn đi theo Phạm Hữu Tài, tham dự một buổi họp kêu gọi đầu tư. Trong buổi họp, hắn thấy ông chủ công ty đối thủ của công ty hắn đang làm. Ông ta là Triệu Mạnh. Khi đó, Triệu Nam Hoa cũng ở bên cạnh ông ta.”
“Thì ra là như vậy. Hắn chắc chắn đã nhìn thấy Triệu Mạnh hung hăng, càn quấy, ngang ngược đến cỡ nào. Hắn chắc hẳn không dám tin việc một kẻ đần độn như Triệu Nam Hoa lại là con trai của Triệu Mạnh.”
“Hắn lúc ấy có phải cảm thấy cực kỳ buồn cười? Một Triệu Nam Hoa luôn bị hắn xem thường lại ngồi ngang hàng với ông chủ Phạm Hữu Tài của hắn. Hắn biết mình có phấn đấu cả đời cũng không đạt tới vị trí của Triệu Nam Hoa. Lòng tự ái của hắn bị làm nhục, hắn rời khỏi công ty cây xanh thành phố - nơi có đãi ngộ không tệ.”
“Về sau, hắn tìm được một việc khác ở thành phố. Công việc mới có thu nhập thấp hơn thu nhập ở công ty cũ. Không chỉ thế, ở chỗ làm mới, hắn còn bị người quát tới quát lui như con chó, bị mắng xối xả không ngẩng được đầu. Loại cảm giác này không dễ chịu chứ?”
Phùng Công Tuấn nở nụ cười, như thể thứ cảm xúc mà Trương Hoài Nhân nhắc tới không liên quan gì tới gã.