Vô Cực Chân Nhân

Chương 15: Ai luyện nấy chết




Chương 15: Ai luyện nấy chết

Trên mặt Triệu Nam Hoa vẫn là nụ cười đáng ghét luôn thường trực trên môi. Gã cười nói: “Xuân Ý… Anh đang giúp em… Anh là đang giúp em…”

Phạm Xuân Ý dùng sức đoạt lấy cây búa trong tay Triệu Nam Hoa. Cô không kìm được sự giận dữ trong lòng, giơ búa lên.

Sắc mặt Triệu Nam Hoa chợt thay đổi, nụ cười trên mặt biến thành sợ hãi: “Em…”

Đùng.

Phạm Xuân Ý bổ một búa vào đầu Triệu Nam Hoa. Mặc dù cô không có bao nhiêu mạnh, không đủ sức bổ đầu Triệu Nam Hoa thành hai nửa, nhưng nó cũng đủ làm cho gã ta im miệng.

Cô còn chưa hết giận, nổi điên bổ tiếp một búa.

Đùng.

“Dừng tay.” Có người quát bảo dừng lại.

Trương Hoài Nhân từ ngoài cửa chạy vào.

Bên dưới chân đồi, nghe tiếng quát như sấm, đội bốn và đội năm lính đặc chủng giật mình, khẽ đưa mắt nhìn về đỉnh đồi, rồi không để ý gì nữa. Cả hai mươi người bọn họ đều nấp ở vị trí thuận lợi, súng đã lên nòng, dõi mắt nhìn quanh.

Nhiệm vụ được giao của họ là phong tỏa và ngăn chặn bất cứ ai cố gắng xông vào vùng phong tỏa. Họ không có trách nhiệm gì về bên trong vùng phong tỏa. Trương Hoài Nhân có bỏ mạng ở bên trong đi nữa, họ sẽ mặc kệ. Chỉ là khi xác định được Trương Hoài Nhân t·ử v·ong, họ sẽ rời đi. Chỉ thế mà thôi.

Bị giật mình không chỉ có hai đội lính đặc chủng đang canh giữ ở chân đồi, còn có Phạm Xuân Ý. Phạm Xuân Ý bị tiếng kêu to dọa sợ, tay cầm búa nới lỏng, cây búa rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng “bịch.”



Trương Hoài Nhân đưa mắt đánh giá nhanh tình hình xung quanh.

Cô gái là Phạm Xuân Ý, hắn đã nhìn thấy ảnh cô ta. Dù bấy giờ khuôn mặt Phạm Xuân Ý không giống hoàn toàn với ảnh chụp, Trương Hoài Nhân nhận ra cô ta qua những đường nét chính không thay đổi trên khuôn mặt.

Phạm Xuân Ý, cô gái đứng tên thuê căn hộ số 702 ở chung cư Ánh Sáng. Cô ở chung phòng với hai đồng nghiệp cùng công ty là Nguyễn Thị Liễu và Phạm Thị Mai Phương. Ở vụ án số ASN087a, ban đầu cảnh sát hoài nghi cả ba cô gái đều đã bị h·ung t·hủ g·iết c·hết. Nhưng khi xuất hiện bút ghi âm của Phùng Công Tuấn, cảnh sát đặt ra nghi vấn về khả năng Phạm Xuân Ý còn sống, yêu cầu bên kỹ thuật đẩy nhanh công tác xét nghiệm AND. Mãi đến bốn giờ sáng nay, kết quả AND đã xác nhận cô ta không phải là một trong ba n·ạn n·hân của vụ án. Nạn nhân được xác định là Nguyễn Thị Liễu, Phạm Thị Mai Phương cùng một cô gái lạ chưa rõ tên tuổi. Cảnh sát dựa theo bản ghi âm thứ hai, tiến hành trích xuất dữ liệu AND tương ứng, sau đó xác định n·ạn n·hân thứ ba là Nguyễn Quỳnh Anh, em họ của Nguyễn Thị Liễu.

Phạm Xuân Ý còn sống, em họ Nguyễn Thị Liễu m·ất m·ạng. Điều đó đồng nghĩa với việc người thanh niên gửi hai bản ghi âm kia đang ở cùng Phạm Xuân Ý như trong bản ghi âm thứ hai.

Trương Hoài Nhân nhìn kĩ hai người đàn ông. Hắn không biết người bị ôm, người sau có nét giống thanh niên Phùng Công Tuấn.

Hai bị hại trốn đông trốn tây, hôm nay xuất hiện ở đây, t·ấn c·ông một người khác. Người bị họ t·ấn c·ông rất có thể là h·ung t·hủ - con trai Triệu Mạnh.

Hung thủ bị hai bị hại đánh choáng, một mặt đầy máu.

Theo lý, Trương Hoài Nhân nên xông lên tóm gọn h·ung t·hủ, kết thúc vụ án.

Song, hành động của Trương Hoài Nhân trái hẳn lẽ thường. Hắn rút súng, lên nòng cái “cách” hô lên: “Cảnh sát, ngồi xuống ôm đầu!” sau đó lại lui người về đằng sau, giữa khoảng cách với cả ba người trước mặt hắn.

Nghe tiếng hô “cảnh sát” nhìn thấy một người thanh niên trẻ rút súng chỉ về phía mình, Phạm Xuân Ý đàng hoàng ngồi xổm xuống đất, ôm đầu. Phùng Công Tuấn buông Triệu Nam Hoa ra, để mặc thân xác Triệu Nam Hoa ngã nhào xuống đất, giơ một tay lên, tay còn lại chỉ nhìn về phía Triệu Nam Hoa, nói: “Cảnh sát, chúng tôi là người bị hại, hắn mới là h·ung t·hủ.”

“Ngồi xuống, hai tay ôm đầu!” Trương Hoài Nhân chỉ súng về phía Phùng Công Tuấn.

Phùng Công Tuấn không có chống cự, làm theo.

Trương Hoài Nhân không chút buông lỏng cảnh giác, toàn thân hắn dâng lên đề phòng, bắp thịt căng cứng chờ phát động.



Trương Hoài Nhân đã nhận ra tình huống lúc này dường như không đúng, thế nên hắn mới phản ứng kỳ lạ như vậy. Hắn hô lên “cảnh sát” là để che giấu thân phận thật sự của mình, hô lên “ngồi xuống ôm đầu” là để thăm dò thái độ của ba người kia.

Hai nam một nữ. Một người có vẻ đã b·ất t·ỉnh, hai người còn lại phục tùng mệnh lệnh của cảnh sát. Ba người họ có vẻ như không ai có vấn đề gì.

Qua điều tra, khi mọi chứng cứ đổ dồn về, con trai Triệu Mạnh là n·ghi p·hạm lớn nhất. Mọi thứ đều chỉ ra rằng con trai Triệu Mạnh là h·ung t·hủ.

Tuy nhiên, h·ung t·hủ là tín đồ Tà Giáo, không thể nào bị hai người thường đ·ánh b·ất t·ỉnh được. Đây không phải chuyện cười. Cho dù b·ị đ·ánh lén, một kẻ có sức mạnh siêu phàm sẽ không bị haingười thường khống chế, chứ đừng nói là bị họ đ·ánh b·ất t·ỉnh.



Là con trai của Triệu Mạnh giả vờ b·ất t·ỉnh, hoặc là gã ta cũng không phải là h·ung t·hủ? Trương Hoài Nhân không có cách nào xác nhận.

Thế nhưng nếu con trai Triệu Mạnh không phải là h·ung t·hủ, gã chỉ là người thường, vậy h·ung t·hủ có thể là ai?

Phùng Công Tuấn? Phạm Xuân Ý? Hay còn ai ẩn núp ở đâu đây? Hay là h·ung t·hủ không phải họ và hắn ta cũng không có ở nơi này?

Hàng loạt suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trương Hoài Nhân.

Tình cảnh biến đổi thất thường, quỷ dị, Trương Hoài Nhân không dám khinh thường chút nào.

Trương Hoài Nhân tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, nhưng hắn không có tự đại cho rằng không còn ai giấu ở xung quanh. Nghiệt ngã ở chỗ hắn muốn hỏi thăm hai người đang ngồi xổm kia, nhưng hắn không biết hai người họ có vô tội hay không. Nhỡ một trong hai người là h·ung t·hủ, hắn khác nào đánh rắn động cỏ.



Cục diện thoáng chốc lâm vào giằng co. Bầu không khí trở nên khẩn trương lạ thường.

Dù nghìn lần không muốn, Trương Hoài Nhân không còn cách nào khác là chủ động phá cục. Đã muốn phá cục, vậy thì phải chấp nhận mạo hiểm, dùng phương pháp trực tiếp nhất.

Đã quyết định, Trương Hoài Nhân vận công. Ngay tức khắc, trên đầu Trương Hoài Nhân xuất hiện chín lỗ sáng, mỗi lỗ to khoảng sáu li (sáu milimet) chúng phát ra một thứ ánh sáng màu lam như bầu trời không mây. Ba lỗ sáng ở trên mỗi vành tai, ba lỗ chạy dọc giữa đỉnh đầu.

Biến hóa của Trương Hoài Nhân chỉ trong nháy mắt, vậy mà có người đã kịp thời làm ra phản ứng. Đầu Trương Hoài Nhân vừa sáng lên, khi hắn còn chưa làm ra hành động, Phùng Công Tuấn đã lao tới đất ngất xỉu Phạm Xuân Ý, rồi đặt cô gái lên vai trái. Đây là phương án khống chế người phàm của tín đồ Tà Giáo. Một phương pháp đơn giản, không chỉ không sợ người bị khống chế phản kháng, mà còn dựa vào đó nắm quyền chủ động trong tay.

Khuôn mặt hiền lành, sợ gặp phiền phức đã bay mất, trên mặt Phùng Công Tuấn hiện tại chỉ còn vẻ bình tĩnh. Một sự bình tĩnh lạ kỳ, một thứ bình tĩnh ẩn chứa sựkhủng bố ở phía sau.

Phùng Công Tuấn đứng yên tại chỗ, nhìn Trương Hoài Nhân. Trương Hoài Nhân cũng nhìn về phía gã ta.

Hai người đứng nhìn nhau, hai cặp mắt nhìn nhau chằm chằm.

Phùng Công Tuấn là người lên tiếng trước: “Tọa Hoài Bất Loạn. Đám Quỷ Nhân chúng mày không có chuyện gì để làm à? Theo đuôi bọn tao mãi làm gì?”

Tọa Hoài Bất Loạn, một môn công pháp trong bí kíp thứ nhất của phái Đầu. Để luyện công này, cần qua hai bước.

Đầu tiên dùng kim bạc dài hai tấc châm vào bốn huyệt Đản Trung, Cưu Vĩ, Khí Hải, Quan Nguyên. Tiếp đó ngâm cả đầu vào nước thuốc đặc chế của phái Đầu trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, đầu không bao giờ được rời khỏi nước thuốc đặc chế. Đủ bốn mươi chín ngày, lấy đầu ra khỏi nước thuốc nghĩa là luyện thành công bước thứ nhất. Đương nhiên, c·hết rồi thì không tự lấy đầu ra khỏi nước thuốc được.

Một khi đã luyện xong bước ngâm đầu, người luyện được coi là nhập môn.

Bước thứ hai là bước cực kỳ nguy hiểm, sơ sót một chút là m·ất m·ạng như chơi. Trước khi luyện bước thứ hai, người luyện cần tới bệnh viện, chụp MRI cả đầu, chụp cắt lớp sáu mươi bốn dãy… Khi đã có kết quả của bệnh viện, người luyện mang ảnh về “nghiên cứu” các huyệt Suất Cốc, Phù Bạch, Khiếu Âm ở trên hai bên vành tai và ba huyệt Thừa Ngang, Thống Thiên, Lạc Khước trên đỉnh đầu. “Nghiên cứu” ở đây là xem xem ứng với mỗi huyệt vị, khoảng cách từ da đầu xuyên qua xương sọ, tới màng não là bao nhiêu.

Sau khi có được kết quả tương đối, chia chín huyệt theo thứ tự bất kỳ. Ngày đầu tiên dùng búa đóng đinh bốn li từ da đầu tới màng não ở vị trí huyệt vị thứ nhất. Ba giờ sau, rút đinh ra và thoa nước thuốc đặc chế của phái Đầu. Ngày thứ hai làm tương tự với huyệt thứ hai. Cứ như thế, cứ theo thứ tự lần lượt cho hết chín huyệt, rồi lại lặp đi lặp lại. Đến tám mươi mốt ngày, người có năng khiếu (tư chất) sẽ thành công luyện thành Tọa Hoài Bất Loạn.

Khác với bước thứ nhất, thất bại khi luyện bước hai có hai trường hợp. Một là đ·ã c·hết, hai là còn sống nhưng chưa luyện thành Tọa Hoài Bất Loạn. Ở trường hợp hai, nếu như người luyện vẫn còn muốn luyện thành Tọa Hoài Bất Loạn, người luyện phải tiếp tục đóng đinh vào chín huyệt theo thứ tự như lúc ban đầu, rồi tiếp tục vòng lặp. Thời gian luyện thành phụ thuộc vào tư chất của người luyện. Vì thế, có kiên trì ắt sẽ thành công.

Ưu điểm của Tọa Hoài Bất Loạn nằm ở tác dụng của nó. Khi vận dụng công pháp này, đầu óc con người sẽ trở nên minh mẫn hơn, dòng suy nghĩ rõ ràng, rành mạch hơn bình thường; đồng thời, ánh mắt có thể nhìn thấy những dòng “khí” xung quanh. Khuyết điểm của Tọa Hoài Bất Loạn là không có tính bí mật, chỉ cần vận công lên, chín huyệt liền sáng, kẻ địch sẽ phát hiện ra ngay.

Tọa Hoài Bất Loạn là môn công pháp được lưu truyền rộng rãi, mỗi bản công pháp lưu truyền đều có kèm theo cách chế biến hai loại thuốc đặc chế dùng trong việc luyện công. Phái Đầu không có ý định ngăn cản Tọa Hoài Bất Loạn lưu truyền. Lý do thì rất đơn giản: ai luyện nấy c·hết.