Vô Cực Chân Nhân

Chương 14: Là cậu, là mày!




Chương 14: Là cậu, là mày!

“Nhưng bây giờ trừ chờ c·hết, chúng ta có thể làm gì?”

“Cậu đừng nói như vậy, chúng ta không phải chưa có c·hết đấy sao? Không c·hết thì còn hi vọng.” Ở thời điểm sống còn, là đàn ông, Phùng Công Tuấn tương đối tỉnh táo.

Phùng Công Tuấn nhìn Phạm Xuân Ý, hỏi cô: “Cậu bây giờ có thể động đậy hay không?”

“Làm gì?”

“Tớ nghĩ đến một biện pháp, thử một chút xem có được hay không.”

“Biện pháp gì?”

“Bên ngoài cậu là một vòng cây nến. Tớ muốn dùng ngọn nến đốt cháy sợi dây trói. Hiện tại tớ bị trói tay chân, không với tới cây nến. Chân cậu không phải là không bị trói đó sao, cậu dùng chân đẩy nến về cạnh người tớ.”

“Chuyện này có thể làm được sao?”

“Cậu còn có biện pháp nào dễ hơn không?”

Phạm Xuân Ý đương nhiên là không có biện pháp nào khác. Phùng Công Tuấn là hi vọng duy nhất của cô bây giờ, là người duy nhất mà cô có thể ỷ lại vào thời điểm này. Phùng Công Tuấn nói gì, cô sẽ nghe theo.

Phạm Xuân Ý đạp hai chân lên mặt đất, thân thể phối hợp đôi chân, bò nhích từng tí một về phía Phùng Công Tuấn. Theo từng cái nhích người của Phạm Xuân Ý, mặt đất gồ ghề cạ vào làn da trắng nõn, để lại những v·ết t·hương đỏ tươi trên làn da mịn. Trước kia chăm sóc cho da thịt tỉ mỉ bao nhiêu, giờ phút này Phạm Xuân Ý không lo được nhiều đến thế, mặc nó trầy trật, tan hoang.

Dục vọng cầu sinh của Phạm Xuân Ý rất mãnh liệt, cô cắn răng kiên trì, cố gắng lắm mới nhích người tới gần ngọn nến ở vòng tròn ngoài.

Thế nhưng, từ ngọn nến đến vị trí của Phùng Công Tuấn vẫn còn một khoảng ngắn nữa.

Phùng Công Tuấn thấy vậy, nói: “Cậu đá ngọn nến đến chỗ tớ là được.”



Phạm Xuân Ý không còn bao nhiêu sức lực. Cô dùng sức đá vào một cây nến, cây nến chỉ lay nhẹ một cái, sau đó đứng vững vàng ở vị trí cũ. Phạm Xuân Ý không còn cách nào khác, đành cố hết sức dùng mũi ngón cây cái đẩy mạnh cây nến về phía Phùng Công Tuấn.

Cây nến gặp phải tác động mạnh, nó văng ra, rơi về phía trước. Phạm Xuân Ý nhìn cây nến văng ra, cảm thấy nó sắp đến bên người Phùng Công Tuấn. Phạm Xuân Ý nhìn chăm chú, thấy rõ cây nến rơi cạnh người Phùng Công Tuấn. Cô thở phào nhẹ nhõm. Cô chờ đợi một hồi trong sự mong đợi, rồi đột nhiên nhận ra Phùng Công Tuấn không nhúc nhích tí nào. Cô nhìn chăm chú hơn, cô thấy Phùng Công Tuấn đang ngơ ngác nhìn thân thể cô với ánh mắt khác thường. Hắn ta còn hô hấp dồn dập.

Lúc này Phạm Xuân Ý mới nhớ ra tình huống của mình. Cô nhớ tới việc mình đang trần như nhộng, không mảnh vải che thân. Xấu hổ hơn là một chân cô còn duỗi thẳng tới, cả thân mình giờ bại lộ đến mức không còn gì để lộ.

Ở chung khách sạn mấy ngày với nhau mà không có chuyện gì xảy ra, Phạm Xuân Ý không lúc nào không bo bo giữ mình, sợ mình bị Phùng Công Tuấn vấy bẩn. Trời xui đất khiến thế nào, bây giờ lại bị Phùng Công Tuấn thấy tất tần tật, bị hắn nhìn sạch sành sanh.

“Lưu manh!” Phạm Xuân Ý hờn dỗi, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng co chân lại, cuộn cả người.

Phùng Công Tuấn cũng biết mình thất thố. Hắn đỏ mặt, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tớ không phải cố ý, vừa rồi tớ chợt quên…”

Phạm Xuân Ý không có tức giận, ngược lại có xíu vui vẻ. Khuôn mặt cô chưa hết đỏ lại đỏ thêm, cô giục: “Được rồi, tớ không trách cậu. Cậu thử xem có được hay không?”

Phùng Công Tuấn vặn người, vặn ngược vặn xui. Hai tay hắn bị trói ở sau lưng, hắn cố gắng nhích người về phía ngọn nến rơi gần mình.

Phạm Xuân Ý nhìn lửa bén vào quần áo Phùng Công Tuấn, kêu: “Cháy quần áo kìa.”

Phùng Công Tuấn nghe vậy liền nhích người né, quay ngược cả người, đưa hai cái tay về gần ngọn lửa.

Ngọn lửa không chỉ đốt cháy tay áo, nó đốt cháy cả da thịt Phùng Công Tuấn. Theo từng tiếng “tí tách” “xèo xèo” một mùi khét của vải vóc, cùng một mùi thơm của thịt nướng tràn ngập không khí.

Phùng Công Tuấn cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau đớn, chờ đợi ngọn lửa đốt cháy sợi dây trói. Khi hai tay được giải thoát, hắn cởi áo ra vứt xuống đất, sau đó cởi dây trói chân hắn ra, rồi bò dậy chạy tới cạnh Phạm Xuân Ý. Hắn nhanh tay cởi trói cho Phạm Xuân Ý.

Bấy giờ, tâm trí Phạm Xuân Ý có một loại cảm xúc không nói nên lời. Từ khi còn học cấp ba, cô chưa bao giờ chú ý tới Phùng Công Tuấn. Hắn quá bình thường. Xét về ngoại hình vẫn gia thế, Phùng Công Tuấn hoàn toàn không thể đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất của Phạm Xuân Ý. Vậy mà ở thời khắc cô gặp nguy hiểm nhất, người đàn ông bình thường này lại quên mình cứu cô. Không chỉ một lần, mấy lần rồi. Có lẽ Phùng Công Tuấn còn chưa biết rằng trong mắt Phạm Xuân Ý, người anh hùng bình dân như hắn đã tỏa sáng huy hoàng trong thời khắc đặc biệt này.



Phạm Xuân Ý cảm thấy mình may mắn, vô cùng may mắn. Bạn bè c·hết thảm, bản thân rơi vào nguy hiểm tính mạng. Tình huống của cô dần tệ đến mức cô sắp rơi vào bờ vực thẳm mãi mãi. Nhưng may mắn thay, ở thời điểm tồi tệ nhất cuộc đời mình, cô đã nhìn thấy một người đàn ông chân chính, một người đáng giá để cô tựa vào và trao cả trái tim.

Phùng Công Tuấn dập tắt lửa trên cái áo của mình, mang tới cho Phạm Xuân Ý che lại thân hình trần trụi.

Phạm Xuân Ý nhìn Phùng Công Tuấn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta mau trốn thôi. Nhân dịp tên kia chưa về, mau trốn.”

Phùng Công Tuấn lắc đầu: “Cậu đi trước đi. Đi báo cảnh sát đi. Tớ ở lại.”

“Cậu ở lại làm gì?”

“Tớ muốn đợi đến khi tên kia quay về đây.”

Phạm Xuân Ý sợ hãi: “Cậu muốn làm gì?”

Phùng Công Tuấn cắn răng: “Trải qua những ngày trước đó, tớ đã suy nghĩ kĩ rồi. Cứ mãi trốn tránh, ẩn nấp chỉ làm tên kia thêm kiêu căng, không kiêng kị gì. Hắn ta được voi đòi tiên, tùy ý g·iết hại bạn bè chúng ta, tùy ý chơi đùa chúng ta. Trong mắt hắn, chúng ta là loài côn trùng nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, là cái loại côn trùng không đáng đồng tiền. Chuyện tới nước này, tớ không muốn trốn tránh tiếp. Cậu không nhận ra gì sao? Hắn không g·iết chúng ta thì sẽ không dừng tay. Tớ là một người đàn ông, tớ quyết định liều một lần n·gười c·hết ta sống, báo thù cho mọi người!”

Lời nói xúc động của Phùng Công Tuấn kích thích Phạm Xuân Ý, kéo ra sự giận dữ ẩn sâu trong nội tâm cô.

“Cậu nói đúng, chúng ta không thể lui bước tiếp nữa. Tớ sẽ ở lại giúp cậu.” Ai cũng s·ợ c·hết. Một người lẻ bóng thường không có can đảm đối mặt với sợ hãi, nhưng khi có nhiều người lại là chuyện khác. Hơn nữa, tình yêu là mù quáng.

“Cậu…”

“Cậu không cần khuyên tớ, Tuấn. Tớ đã quyết định rồi. Mặc dù tớ là phụ nữ, nhưng hai người chắc chắn sẽ mạnh hơn một người. Lần này, tớ sẽ giúp cậu, tớ phải báo thù cho bạn bè, tớ… Tớ cũng không muốn cậu xảy ra chuyện…”

Nói xong câu cuối, hai mắt Phạm Xuân Ý lộ ra chân tình. Hai con người gặp rủi ro, cùng chung cảnh ngộ bỏ qua hết thành kiến, sự giả tạo bên ngoài. Họ ôm chặt lấy nhau, đắm chìm trong bể tình.

Két.

Căn nhà thủy tinh có hai cánh cửa kính. Khi cái không khí tình yêu của một cặp đôi mới vừa ấm lên, cửa bị người đẩy ra.



Ánh nắng ban mai chiếu lên người người đàn ông mới vào, để lại một cái bóng mờ hẹp và dài.

Cái bóng trên nền nhà như rắn độc đang bò, xuyên ra một dãy chậu hoa. Kèm theo đó là một giọng nói đầm ấm: “Xuân Ý... Xuân Ý… Xuân Ý…”



Đôi nam nữ đứng ôm nhau ở bên trong nghe được tiếng kêu, tay chân họ trở nên lạnh buốt.

Người đàn ông vừa tới nơi đây, đưa mắt nhìn về xung quanh, dừng chân suy nghĩ một lát. Sau đó, người này bắt đầu đi xuyên qua nửa căn nhà, đi tới một mảnh đất trống, dừng lại.

Cảnh tượng trước mặt làm cho máu nóng trong người gã tăng cao.

Cô gái mà gã yêu mến bị trói nằm ở trên một đống cánh hoa, hôn mê b·ất t·ỉnh, xuân sắc kiều diễm. Xung quanh cô ấy là một vòng tròn nến, còn có bốn chậu hoa bỉ ngạn.

Hình ảnh kiều diễm, mê người này khiến gã tham lam nhìn lấy, nhìn chăm chú một lúc lâu. Khi đã cảm thấy nhìn đủ rồi, gã rút ra một cây búa đang nằm bên thắt lưng. Gã cầm cây búa, đi thẳng về nơi mỹ nhân đang nằm ngủ.

Gã hít thở sâu, giữ vững chính mình, dường như chưa định xuống tay.

Ngay ở thời điểm gã do dự, Phùng Công Tuấn từ trong bụi rậm len lén đi vòng qua phía sau gã, nhân cơ hội nhào tới, dùng sức ôm chặt gã ta.

Người đàn ông mới tới từ kinh ngạc chuyển sang giãy giụa. Gã ta định vung búa đập về phía sau, song đã bị Phùng Công Tuấn đưa tay giữ búa lại. Hai người đàn ông dùng sức tranh đoạt cây búa.

Thế cuộc trở nên giằng co. Người mới tới chuyển ý định, dùng sức đẩy Phùng Công Tuấn ra. Phùng Công Tuấn dùng cả sức bình sinh giữ chặt gã, không cho gã cơ hội nào.

Âm thanh đánh nhau đánh thức một con người đang giả vờ b·ất t·ỉnh. Phạm Xuân Ý bỗng nhiên xoay người quay lại nhìn, lập tức sợi dây trói trên tay cô lỏng ra, rơi xuống. Cô ngồi dậy nhảy tới, giúp Phùng Công Tuấn giành lấy cây búa trên tay người đàn ông mới tới.

“Triệu Nam Hoa, là cậu, là mày hả!” Con mắt Phạm Xuân Ý trở nên đỏ chót.

Phạm Xuân Ý có thế nào cũng không nghĩ tới người đuổi g·iết mình khắp nơi lại là một người đần độn bị cô dày xéo khi còn đi học. Kẻ đần độn này không lâu trước đây trở mình biến thành một tên công tử bột, khiến cô phí hết tâm tư tiếp cận, tìm cách để gả vào nhà hắn. Mấy tuần trước, cô mượn chuyện họp lớp để có cơ hội gặp hắn, định nhanh chóng phát triển mối quan hệ, tiến tới đưa mình vào nhà đại gia. Mọi việc vô cùng thuận lợi, cô tưởng rằng mình đã sắp được ăn sung mặc sướng cả đời. Trớ trêu thay, tới giờ cô mới biết mình đã chọc phải ác ma.