Vô Cực Chân Nhân

Chương 13: Anh biết?




Chương 13: Anh biết?

Trong mắt Triệu Mạnh lóe lên vẻ hằn học: “Con tôi tốt nghiệp đại học xong thì có một vị hôn thê, gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Nhưng mà từ một lần nó tham gia họp lớp cấp hai, trời xui đất khiến thế nào nó lại hợp lại với con ả kia. Không chỉ như thế, nó còn trắng trợn dẫn con ả đến công ty.”

“Tôi thật không tin được con điếm ấy không có cả liêm sỉ. Khi xưa con điếm ấy coi con tôi không đáng giá một đồng, lấy con tôi làm trò cười. Giờ đây biết con tôi là công tử giàu sang, lập tức trở mặt một trăm tám mươi độ, lại dụ dỗ con tôi.”

“Thằng con tôi nó lại không có chí tiến thủ, đã quên mất nỗi nhục trước kia, thế mà chấp nhận con ả đó. Tôi làm sao lại để một con điếm trong mắt chỉ có tiền bước vào nhà mình. Tôi và vợ kiên quyết phản đối, ra sức ngăn cản. Thằng con tôi ăn phải bùa mê thuốc lú gì của con ả, nó lại ra sức bảo vệ ả ta. Nó cãi bố mẹ, còn uy h·iếp là nếu không cho nó cưới con ả đó, nó sẽ không cưới ai khác và sẽ bỏ nhà ra đi.”

“Hừ. Tôi biết ngay con ả kia giật dây nó làm vậy, chứ thằng bé thành thật nhà tôi sao có thể làm ra những chuyện tệ hại này. Thù mới hận cũ, tôi không thể nhịn được nữa…”

“Cho nên anh muốn g·iết cô Xuân Ý?” Nguyễn Anh Dũng nhíu mày.

“Vâng.”

“Mỗi mình cô Xuân Ý đắc tội với anh, sao anh lại g·iết luôn những người khác?”

“Tôi không muốn thế. Máu g·iết người nó lên não rồi, tôi không còn kiêng kị gì. Anh có thể xem như đám người kia xui xẻo. Có lúc chính tôi suy nghĩ mãi mà không tưởng tượng nỗi mình tại sao làm vậy. Không dối gạt anh, tôi luôn có ý nghĩ g·iết người, nhất là cứ muốn g·iết những người xấu xa, không có liêm sỉ. Đôi khi tôi còn ảo tưởng rằng nếu như mình là thần, tôi sẽ g·iết sạch hết lũ người đó, mang lại sạch sẽ cho quốc gia này. Có như thế, quốc gia sẽ trở nên tốt hơn nhiều.”

“Anh có suy nghĩ đó từ lúc nào? Từ sau khi gặp cô Xuân Ý?”

“Đương nhiên là không phải, từ lúc còn trẻ tôi đã có ý định đó. Thấy có người không vừa mắt, tôi chỉ muốn g·iết quách cho xong. Lúc còn trẻ, tôi chỉ suy nghĩ một chút rồi thôi, không có hành động gì. Rất có thể do bị con ả kia chọc điên, tôi mới có can đảm g·iết người. Hơn năm mươi năm, tôi chưa từng gặp phải cô gái nào hèn mọn, vô liêm sỉ như ả ta, tôi thật sự muốn g·iết c·hết cô ta. Không, tôi không muốn cô ta c·hết một cách thoải mái, tôi muốn h·ành h·ạ cô ta cho đến c·hết.”

“Vì thế tôi quyết định g·iết sạch người nhà ả, g·iết sạch bạn bè ả. Đợi ả chịu đủ nỗi đau mất người thân dằn vặt, tôi sẽ g·iết ả, để họ đoàn tụ với nhau ở dưới địa ngục. Con điếm này đã khiến tôi thả ra ác quỷ trong lòng, khiến tôi không thể kiềm chế được nữa.” Triệu Mạnh nói xong lời cuối, cười vô cùng đắc ý, không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì.

“Anh cảm thấy đùa tôi rất vui sao?” Nguyễn Anh Dũng nhìn chằm chằm Triệu Mạnh, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

“Sao anh lại nói vậy, đội phó? Tôi nói sự thật mà thôi.” Triệu Mạnh dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi lại Nguyễn Anh Dũng.



Nguyễn Anh Dũng mắng: “Mẹ nhà anh. Anh nói xem anh g·iết những người trước đó thế nào?”

Triệu Mạnh lạnh nhạt đáp: “Chặt đầu thôi, có gì đâu. Thứ nào ô uế nhất thì loại bỏ.”

Nghe lời đáp lại, Nguyễn Anh Dũng trở nên nghi ngờ về suy đoán của mình. “Chẳng lẽ mình nghĩ sai?” Nguyễn Anh Dũng tự hỏi.

Trầm tư một chốc, Nguyễn Anh Dũng nhìn về phía Triệu Mạnh, gằn từng chữ: “Tôi mặc kệ anh thật là h·ung t·hủ hay vì bất cứ lý do nào nhận là h·ung t·hủ. Nếu anh đã biết được đây là vụ án c·hặt đ·ầu, anh hẳn phải biết vụ án này nghiêm trọng cỡ nào chứ?”

Nguyễn Anh Dũng thăm dò, một lời hai ý.

Triệu Mạnh cúi đầu, than nhẹ: “Biết.”

“Biết?! Anh biết? Tốt! Rất tốt!!!” Nguyễn Anh Dũng nhận ra thái độ không đúng của Triệu Mạnh, giận quá hóa cười. Anh ta cười xong, quay người nhìn về phía Trương Hoài Nhân, người đứng sau lưng anh từ đầu buổi thẩm vấn, người im lặng không hề nói gì suốt cả buổi.

“Tới việc của cậu.” Bỏ lại một câu, Nguyễn Anh Dũng phất tay ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh. Cả hai đi vòng ra đằng sau Trương Hoài Nhân, nhường vị trí thẩm vấn cho hắn.

Trong lúc Triệu Mạnh còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Trương Hoài Nhân, Trương Hoài Nhân bước tới hai bước, nhìn thẳng vào mắt Triệu Mạnh, nói: “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Nếu anh chỉ là người liên quan, là đồng phạm hoặc là người biết việc, không phải h·ung t·hủ, anh khai ra còn kịp.”

Thoáng một cái, không khí trong phòng trở nên trầm trọng, áp lực đè nặng lên bộ ngực mọi người xung quanh.

“Cậu… là… ?” Triệu Mạnh nuốt nước miếng, gian nan mở miệng hỏi.

Ánh mắt Trương Hoài Nhân trở nên sắc bén, hắn lạnh lùng: “Đừng không biết tốt xấu. Gia tộc anh thuộc chính trường, anh chắc chắn đã từng nghe danh chúng tôi: Võ Nhân.”

“Không thể nào, làm sao có thể?” Triệu Mạnh như như bị dọa mất hồn, hét lên. Triệu Mạnh không tin nổi mấy cái mạng người làm sao có thể liên quan tới cái tổ chức quỷ quái này.



Nhìn thấy tình hình của Triệu Mạnh, gã luật sư nhạy bén ở bên cạnh thức thời lui lại về một góc phòng.

“Anh còn mười giây để trả lời vấn đề tôi muốn biết.”

Triệu Mạnh hoàn toàn suy sụp, phòng tuyến trong lòng phút chốc tan vỡ. Đã nghe danh, hiển nhiên đều có hiểu biết về năng lực và cách xử lý vụ việc của Võ Nhân. Triệu Mạnh không có bất kỳ tâm lý may mắn nào, nói giọng run run: “Bộ quần áo kia tôi mua về cho con trai tôi mặc.”

Hít sâu một hơi, Triệu Mạnh nói tiếp: “Ba ngày trước, trong lúc vô tình, tôi phát hiện hành tung của con mình cực kỳ lạ thường. Không có chuyện gì mà nó lại cứ chạy tới phòng thí nghiệm. Tôi len lén đi theo, phát hiện nó trồng mấy chậu hoa bỉ ngạn ở đó. Tôi là người địa phương, biết rõ hoa bỉ ngạn mọc và sống được nhờ xác n·gười c·hết, thế nên tôi sinh ra nghi ngờ. Đợi nó rời đi, tôi tiến tới kiểm tra, lấy tay đào đất, thấy một đống tóc bên dưới. Tôi bị dọa sợ, đã đoán được một ít. Khi bớt sợ hãi, tôi tiếp tục đào… Tôi đào được mấy cái đầu người…”

Không đợi Triệu Mạnh kể xong, Trương Hoài Nhân cắt ngang: “Được rồi. Hung thủ là con anh. Lúc anh bị cảnh sát dẫn đi, nó biết chứ?”

“Vâng, nó thấy cảnh sát dẫn tôi đi.”

“Anh liệt kê những nơi, địa điểm con anh thường hay lui tới, ở lại. Đặc biệt là những nơi có đặc thù.”

Triệu Mạnh không dám giấu giếm: “Nhà tôi hiện nay, căn nhà vườn cũ, công ty, phòng thí nghiệm.”

Trương Hoài Nhân chỉ giấy bút trên bàn: “Anh viết hết địa chỉ vào đó giùm.”

“Vâng.” Triệu Mạnh gật đầu, cầm bút trên bàn, xoay giấy lại và bắt đầu biết.

Trương Hoài Nhân nhìn về phía Nguyễn Anh Dũng: “Anh gọi hai đội lính đặc chủng trở về canh giữ hai người này. Nói với họ nếu hai người này có bất cứ hành động bất thường nào, họ có quyền g·iết c·hết bất luận tội.”

Nghe được lời nói vô tình của Trương Hoài Nhân, gã luật sư đứng tựa người vào góc xụi lơ, thân thể Triệu Mạnh run lên nhè nhẹ.

Đợi Triệu Mạnh viết xong, Trương Hoài Nhân cầm giấy đi thẳng ra bên ngoài, gọi hai đội lính đặc chủng gác ở bên ngoài lên xe, bắt đầu truy bắt h·ung t·hủ theo địa chỉ ghi trên giấy.





Phạm Xuân Ý từ hôn mê tỉnh lại, nhận ra mình bị trói, cả người được đặt trên một đống cánh hoa. Cô gái nhìn thấy mình t·rần t·ruồng, hai tay bị trói ra sau lưng bằng một sợi dây thừng. Cô muốn ngồi dậy nhưng sợi dây siết quá chặt, chỉ cựa quậy hai tay một chút là đau đớn tê tái. Cô nhìn xung quanh, phát hiện một vòng tròn nến bao quanh người mình, bốn phía đông tây nam bắc là bốn chậu hoa đỏ như máu. Cô biết loại hoa này, gặp không chỉ một lần. Nó được gọi là hoa bỉ ngạn.

Cô dõi mắt nhìn, biết được mình đang ở trong một căn nhà hình chữ nhật, bốn bức tường nhà trong suốt, có thể nhìn thấy bên ngoài căn nhà là một vườn hoa rộng lớn. Giống như căn nhà này nằm trên sườn đồi, còn cả ngọn đồi là một vùng hoa cỏ, cây cối.

Trong lòng Phạm Xuân Ý hoảng hốt: “Nơi này là nơi nào? Mình sao lại ở nơi này?”

Cả người cảm thấy khủng hoảng, Phạm Xuân Ý vừa khóc nức nở vừa kêu to: “Cứu mạng!”

Bỗng nhiên một tiếng “loạt xoạt” truyền vào tai Phạm Xuân Ý, làm cô gái giật mình.

“Đừng kêu… Đừng kêu…” Giọng người kia uể oải.

“Ai… Ai đó?” Phạm Xuân Ý hỏi.

“Là tớ…”

Phạm Xuân Ý ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh của người kia, thấy một người nằm gần chậu bông hoa bỉ ngạn phía bắc. Tay chân người này cũng bị trói, máu me đầy mặt, nhìn bộ dáng có vẻ b·ị t·hương rất nặng.

Phạm Xuân Ý nhìn thật kĩ mới nhận ra người này là Phùng Công Tuấn. Dáng vẻ bên ngoài của Phùng Công Tuấn khiến cô bật khóc: “Tuấn, cậu thế nào? Sao cậu lại thành thế này?”

Phùng Công Tuấn chịu đựng nỗi đau nhức kịch liệt ở đầu, giãy giụa để lật người lại, mặt nhìn về phía Phạm Xuân Ý: “Bị tên kia đánh. Chúng ta bị tập kích, bị hắn bắt tới nơi này.”

Trí nhớ của Phạm Xuân Ý chợt khôi phục, cô loáng thoáng nhớ được trước đó hai người còn đang ngủ trong phòng. Cô hiểu được hóa ra tên h·ung t·hủ đã chán chơi trò chơi với hai người họ, nên giờ định g·iết c·hết, diệt khẩu. Nghĩ tới đây, cô khóc “ô ô”.

“Đừng khóc. Tên kia có thể đang ở gần đây. Nếu như cậu làm hắn nghe được, hai chúng ta lập tức sẽ c·hết.” Phùng Công Tuấn cảnh cáo Phạm Xuân Ý.

Phạm Xuân Ý bị dọa đến nỗi không dám khóc, nỉ non: “Trước sau gì chúng ta cũng sẽ c·hết. Lần này hắn nhất định không bỏ qua cho chúng ta. Hắn sẽ cắt đầu chúng ta như đã làm với những người khác, hức… hức…”

“Chúng ta không phải gà vịt mà hắn muốn g·iết thì g·iết.” Phùng Công Tuấn không cam lòng.