Vô Cực Chân Nhân

Chương 12: Vật chứng




Chương 12: Vật chứng

Nguyễn Anh Dũng không có thời gian phí miệng lưỡi với gã luật sư. Luật pháp là linh hoạt, xét xử còn xem xét cả lý và tình, tranh cãi luật pháp với luật sư chẳng khác nào ngớ ngẩn.

Nguyễn Anh Dũng khoát tay áo ra hiệu cho nam cảnh sát bên ngoài. Thấy cấp trên ra hiệu, nam cảnh sát thả cho gã luật sư đi vào.

Nguyễn Anh Dũng cũng không quên nói ra điều kiện: “Anh có thể vào, nhưng không được chen lời. Nếu không tôi lập tức mời anh ra ngoài.”

“Nhất định, nhất định.” Gã luật sư mỉm cười tỏ ý.

Nguyễn Anh Dũng chuyển hướng Triệu Mạnh: “Ông chủ Mạnh, anh nhìn thật kỹ tấm hình này đi. Anh có chắc mình không nhận biết người phụ nữ trong tấm hình?”

“Không biết.” Triệu Mạnh trả lời rất dứt khoát.

“Theo chúng tôi được biết, người phụ nữ thân quen với con trai anh. Bọn họ không chỉ thân quen, vẫn là bạn học cấp ba đấy. Anh không có một chút ấn tượng nào về cô gái này à?”

Triệu Mạnh liếc mắt nhìn gã luật sư, gã luật sư khẽ gật đầu. Triệu Mạnh trả lời: “Không có ấn tượng. Đồng học của con tôi rất nhiều, tôi sao có thể biết hết được.”

“Nhưng cô ta là bạn gái của con trai anh. Nói không chắc sắp tới còn có thể trở thành con dâu của anh. Cha chồng sẽ không quan tâm tới con dâu sao?”

Sắc mặt Triệu Mạnh trở nên khó coi: “Anh nói bậy bạ gì đó. Ai cho anh biết cô ta là bạn gái của con trai tôi? Con tôi nói cho anh biết hay sao? Lời của con tôi mà các anh cũng tin? Nó ngủ biết bao nhiêu cô gái, nó không thể cưới hết bọn họ chứ?”

“Khặc, khặc.” Gã luật sư ho khan.

Triệu Mạnh ngậm miệng.



Nguyễn Anh Dũng không tính buông tha vấn đề này: “Căn cứ điều tra, nhân viên trong công ty của anh từng nhìn thấy con trai anh lái xe chở cô Xuân Ý tới công ty. Hơn nữa, nghe nói con trai anh không định chơi qua đường, có lẽ nó thật sự định cưới cô Xuân Ý.”

Rầm.

Triệu Mạnh tức giận tới mức đập bàn, quát: “Hôm nay các anh có chuyện gì sao? Mới mờ sáng bắt tôi tới đây, rồi hỏi về đối tượng hẹn hò của con trai tôi?”

Triệu Mạnh hiển nhiên có chỗ ỷ lại mới dám hành động ngông cuồng như thế. Là ông chủ một công ty lớn, Triệu Mạnh sống cuộc đời ẩn dật không muốn động vào quyền lực quan trường sẵn có, chứ thật ra gia đình anh ta có mối quan hệ sâu rộng trên chính trường. Bố mẹ anh ta từng là quan to, họ hàng bấy giờ cũng không thiếu người làm quan ở thành phố.

“Tất nhiên không phải.” Nguyễn Anh Dũng tiếp lời. “Cô Xuân Ý là người may mắn sống sót trong một vụ án mạng. Dựa vào các manh mối chúng tôi thu thập được, cô Xuân Ý là mục tiêu g·iết người của h·ung t·hủ. Và h·ung t·hủ rất có thể là người quen của cô ấy.”

“Hừ, mấy điều này là do các anh đoán mò. Có liên quan gì tới tôi.”

“Như vậy thì cái này có quan hệ với anh không?” Nguyễn Anh Dũng cảm thấy mình hỏi đã đủ rồi, đưa chứng cứ tới trước mặt Triệu Mạnh.

“Đây là cái gì?” Triệu Mạnh hỏi.

“Anh nhìn kỹ một chút.”

Trên bàn là một cái túi ni lông đựng vật chứng, trong túi ni lông là một cái nút cài áo bằng vàng.

Nguyễn Anh Dũng cầm cái túi chứa vật chứng lên, đưa tới trước mặt Triệu Mạnh, để Triệu Mạnh nhìn tỉ mỉ.

“Anh nhìn kĩ đi, có ấn tượng gì sao?”



Triệu Mạnh còn chưa nói chuyện, gã luật sư ở bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Thân chủ của tôi không biết cái vật này. Đây là vật gì? Bông tai của phụ nữ sao?”

“Tôi đang hỏi anh Mạnh, không có hỏi anh!” Nguyễn Anh Dũng mắng.

Gã luật sư dường như nhận thấy vật chứng kia là mấu chốt của vụ án, gã ta bất chấp hậu quả, lớn tiếng: “Tôi biết các anh có ý gì. Các anh cho rằng đây là bông tai vàng của cái cô Ý chứ gì, các anh cho rằng nó là do chủ tịch Mạnh mua cho cô ta. Các anh cố ý dùng kế, cố ý gài anh Mạnh vào tình huống các anh dựng ra, sau đó khiến anh ta mắc lừa, thừa nhận điều được các anh sắp đặt. Loại mánh khóe lừa dối phạm nhân này tôi thấy nhiều rồi.”

“Dừng!” Triệu Mạnh quát gã luật sư.

Đợi gã luật sư ngậm miệng, Triệu Mạnh quay sang hỏi Nguyễn Anh Dũng: “Đội phó Dũng, làm phiền anh giải thích cho tôi biết nguồn gốc của vật này.”

“Đây là chiếc nút áo được phát hiện trong dạ dày của bố cô Xuân Ý. Nói vậy có nghĩa là chú ấy đã bị hại, và pháp y tìm thấy nó từ trong xác của chú ấy. Hiển nhiên, trong lúc g·iết người, h·ung t·hủ và chú ấy đánh nhau, vật lộn. Chúng tôi suy đoán là lúc đó chú ấy đã kéo đứt một viên nút áo cài tay áo, rồi nuốt vào trong bụng mà h·ung t·hủ không hề biết. Đây là một manh mối cực kỳ quan trọng. Qua điều tra, chúng tôi xác định chiếc nút áo thuộc một bộ quần áo được bán với số lượng có hạn của hãng Pharcity, và được bán vào năm 721. Bộ quần áo này rất đắt tiền, cả thành phố chỉ có một khách hàng mua được. Chúng tôi điều tra tin tức khách hàng, phát hiện là anh. Bây giờ anh nói xem lý do chúng tôi mời anh tới đây có đầy đủ hay không?”

Triệu Mạnh nhìn chiếc nút áo bằng vàng, hai bàn tay bóp chặt, run run.

Gã luật sư bên cạnh ngơ ngác nhìn Triệu Mạnh. Gã không ngờ tới cảnh sát đã nắm được chứng cứ trọng yếu đến vậy.

Lần này Nguyễn Anh Dũng không có hối thúc, ngồi vững vàng ở phía đối diện Triệu Mạnh, kiên nhẫn chờ. Anh ta muốn nhìn xem cái tên có ô dù lớn sau lưng sẽ dùng ra chiêu gì.

Không khí yên lặng kéo dài gần ba mươi phút, Triệu Mạnh không nhúc nhích gì, bộ dáng như già đi mười tuổi. Đến cuối cùng, Triệu Mạnh đã quyết định xong, mở miệng nói: “Tôi thừa nhận, tôi làm.”

“Tại sao?” Nguyễn Anh Dũng hỏi.

“Bởi vì Xuân Ý.”



“Anh có quan hệ thế nào với cô ấy?”

“Ha hả, tôi nghĩ các anh đã lầm. Tôi và cô ta không phải loại quan hệ nam nữ như các anh nghĩ. Hai người chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào, thậm chí còn không quá quen thuộc.”

“Vậy tại sao anh nói anh gây ra những vụ án này là bởi vì cô Xuân Ý?”

“Bởi vì tôi phải trừng phạt con điếm này, cô ta dụ dỗ con tôi.”

“Chỉ vì lý do đó?” Nguyễn Anh Dũng có chút kinh ngạc.

“Lý do này xem có vẻ đơn giản, nhưng thật ra nó không đơn giản tí nào. Anh biết thân phận của tôi mà. Một tên công tử bột như con của tôi không bao giờ thiếu sự vây quanh của các cô gái muốn trèo cao. Nếu nó chỉ vui đùa trong chốc lát, tôi sẽ mặc kệ nó. Nhưng nếu nhà gái muốn bước vào cửa nhà tôi, tôi chắc chắn phải cảnh giác, phải điều tra thật kĩ, phải xét xem có môn đăng hộ đối không. Cái con điếm Xuân Ý chỉ là hàng trèo cao, muốn một bước lên trời bằng cách bước vào cửa nhà tầng lớp thượng lưu. Lại nói, tính ra cô ả cùng nhà tôi có tí liên quan.”

“Trước kia gia đình anh có biết cô ấy?”

“Cô ta là bạn học từ cấp hai đến cấp ba của con tôi. Con điếm này có vài phần đẹp mắt, khi còn đi học được lũ nhóc bầu làm hoa khôi của trường. Xinh đẹp, thành tích học tập của cô ta lại thuộc loại giỏi, cho nên rất nổi tiếng trong trường học. Phần lớn phụ huynh học sinh trong trường đều biết cô ta, tôi cũng thế. Lúc ấy, có rất nhiều đứa nhóc thích cô ta, rồi viết thư tình gửi cho cô ta, trong đó có con tôi. Thành tích học văn của tên nhóc nhà tôi không tốt, nhưng viết thư tình lại cực kỳ sến súa, đọc khá buồn nôn. Tôi và vợ cảm thấy ghen tị với cô ta. Rõ ràng chúng tôi nuôi thằng bé lớn, cưng chiều, thương yêu nó, thế mà nó có bao giờ đáp lại tình thương của chúng tôi đâu.”

Triệu Mạnh thở dài, tiếp tục nhớ lại: “Điều chúng tôi không ngờ tới là con ả Xuân Ý không biết tốt xấu. Con ả đó không chỉ từ chối tình cảm của con tôi, ả ta còn đưa thư tình do con tôi viết cho những đứa khác nhìn, kêu mấy đứa đó đọc ra, khiến thằng con tôi trở thành trò cười trong trường. Con tôi xưa giờ luôn thành thật, sau khi bị biến thành trò cười, nó trầm cảm suốt một thời gian dài. Tôi cùng vợ biết chuyện này thì hết sức tức giận, muốn tìm cô ả tính sổ. Nhưng mà thằng con tôi lại còn bao che cho con điếm đó, còn bảo chúng tôi ra mặt hàn gắn mối quan hệ của nó với con ả…”

“Tôi tức giận thì tức giận, nhưng tôi chỉ có một đứa con trai bảo bối, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý với nó. Thế là tôi quyết định bình tĩnh nói chuyện với cô ta. Tôi và vợ hẹn cô ta tới quán cơm gần trường học, mời cô ta ăn một bữa cơm. Ai biết con nhóc đó chẳng những không biết điều, còn chọc giận hai vợ chồng tôi. Con nhóc mất dạy đó ở ngay trước mặt vợ chồng tôi bảo rằng con tôi không tốt thế này thế kia, nói bóng nói gió, chê con tôi không có tiền đồ, chê nhà tôi nghèo không xứng với cô ta. Cô ta chọc điên chúng tôi một hồi, xong xách đít bỏ đi.”

“Thời điểm đó nếu không phải thằng con tôi ngăn cản, tôi đã sớm bộp tai con ả đó mấy cái rồi. Thằng con cản tôi quá, tôi đành nghĩ rằng thôi mình nhịn, để thằng con nó thấy rõ bộ mặt của cô ả, biết rõ cô ta là loại người gì. Chuyện này cứ thế trôi qua…”

“Sau đó, con tôi thi đậu đại học. Cũng thời gian đó, chính trường thay đổi, gia đình tôi không còn phải giấu mình nữa, bắt đầu ra làm ăn to. Trái lại, chúng tôi nghe nói con ả kia thi rớt tốt nghiệp, vào học tại một trường đại học hạng bét. Loại người ngu dốt như thế đâu có cần tôi ra tay dạy dỗ một trận, cái thứ không biết tự lượng sức mình ra đời liền bị đời vả cho sấp mặt.”

“Nói trắng ra, con tôi có ngoại hình tốt, có gia cảnh phú quý. Một người có gia cảnh bình thường, bố mẹ đi làm thuê, nhà tôi còn coi thường. Ở đó mà tới lượt cô ta chọn ba lấy bốn.”

“Về sau, cô Xuân Ý làm sao trở thành bạn gái con của anh?” Nguyễn Anh Dũng thấy Triệu Mạnh dừng lại, hỏi.