Chương 11: Luật sư
“Nhìn thấy tình thế, anh Khắc dùng tay xé cái quần hai ống, để lộ hai cây gỗ dựng thẳng ở bên dưới chân đứa bé.”
“Đứa bé đến lúc này vẫn đứng đó đàng hoàng, không kêu, không nói. Hai anh em không rõ nó có bị h·ung t·hủ cho uống thuốc gì, hay có tác động gì hay không, nên cũng tạm thời không dám làm gì thêm.”
“Em nhìn đứa bé, đành hỏi: “Cháu ngoan, hai chú là cảnh sát, cháu có thể nói cho hai chú biết ai mang cháu tới đây không?”. Đứa bé nghe em hỏi, bỗng nhiên há miệng gào “ôi… ôi…”. Thì ra trong miệng nó không có nửa đầu lưỡi, chỉ còn một nửa dính máu ở bên trong.”
“Đứa bé vừa kêu, hai tay đánh về phía bọn em. Bọn em không phản kháng, lui về phía sau tránh.”
“Cùng lúc đó, em bỗng thấy có cái gì đó từ trong tay của đứa bé bay ra ngoài. Giống như nó đang kéo cái gì. Em mới vừa nghĩ thế thì một tiếng “phanh” vang lên, theo sau là một q·uả c·ầu l·ửa. Quả cầu lửa nổ tung, mảnh vụn từ góc phòng phóng lung tung về mọi nơi.”
“Bọn em còn chưa kịp làm gì, trên tường, dưới mặt đất, trên trần nhà xuất hiện nhiều ngọn lửa. Chúng lan ra theo vô số đường chằng chịt, b·ốc c·háy ngùn ngụt.”
“Thế lửa dũng mãnh, khói thì mù mịt. Em biết không ổn, vội bảo anh Khắc tranh thủ mang hai t·hi t·hể ra ngoài, còn em cố gắng mang đứa trẻ ra ngoài. Hai chân đứa trẻ bị cột chặt vào hai khúc gỗ được cố định trên sàn nhà, em cố gắng giật thật mạnh nó mới rơi ra.”
“Khi hai anh em lao ra, lửa đã lớn. Em bảo anh ấy gọi điện, đứng đây canh. Em thì mượn xe, nhờ chị Mai chở đứa bé đến bệnh viện gần nhất.”
Nguyễn Anh Dũng nhìn nam cảnh sát, không biết phải nói gì. Người nam cảnh sát có sai lầm sao? Có. Xét trong tình huống khi đó, sai lầm này không hẳn là sai lầm, chỉ là do không chú ý nên dẫn đến phát sinh việc ngoài ý muốn. Không may thay, đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, nó lại trở thành sai lầm chí mạng, sai lầm không thể chấp nhận được.
Trương Hoài Nhân nhìn thấy Nguyễn Anh Dũng khó xử, hắn mở lời: “Nếu mọi chuyện đúng như anh Trung Úy đã nói, em cho rằng chuyện này là một cái bẫy.”
“Bẫy?” Nguyễn Anh Dũng lấy lại tinh thần.
Nam Trung Úy không cảm thấy ngạc nhiên khi Trương Hoài Nhân nói vậy, anh ta đứng đó, khuôn mặt lấm tấm than đen vẻ như khá chán nản.
Chỉ mất vài giây, Nguyễn Anh Dũng đã nghĩ rõ ràng: “Lợi dụng một cơ thể giả hấp dẫn sự chú ý, lợi dụng đứa bé để đánh lừa thị giác, làm người vào phòng buông lỏng tinh thần. Bước cuối cùng là dùng đứa bé phát động cạm bẫy?”
“Việc cạm bẫy được kích hoạt thế nào, chúng ta cần phải chờ kết luận chính thức từ bộ phận kỹ thuật. Trường hợp cạm bẫy được kích hoạt bởi đứa bé có khả năng xảy ra cao hơn. Nếu nó thật sự xảy ra, vấn đề là h·ung t·hủ đã làm thế nào để điều khiển và khống chế thằng bé? Bắt thằng bé làm theo những gì hắn ta đã sắp đặt!”
“Cậu nói đúng. Một đứa bé bị cắt lưỡi đứng đàng hoàng, im lặng bỗng thay đổi, đánh về phía người vào phòng, phát động cạm bẫy. Nghe có vẻ nó thật sự không bình thường.”
Trương Hoài Nhân trầm ngâm một lúc, nói: “Em cảm thấy chúng ta đang quá bị động, bị h·ung t·hủ xoay vòng vòng. Bốn vụ án liên tiếp được phát hiện, một cái bẫy được h·ung t·hủ dựng sẵn chờ chúng ta lao đầu vào. Tiếp tục bị động đi theo con đường mà h·ung t·hủ đã sắp đặt, tình cảnh của chúng ta sẽ bết bát hơn nữa. Chúng ta cần phải chủ động.”
“Cậu định thế nào?”
“Để q·uân đ·ội tăng quân vào thành phố, tiến hành tuần tra trên đường.”
“Không được, như thế sẽ làm cho dân chúng bất an, thành phố bất ổn.” Nguyễn Anh Dũng lắc đầu.
“Đến lúc này còn quan tâm những chuyện đó nữa sao anh.”
Nguyễn Anh Dũng cười khổ: “Trách nhiệm của q·uân đ·ội, cảnh sát chúng tôi là đảm bảo an ninh, trật tự mà. Các lãnh đạo không ai muốn thấy tình hình căng thẳng thêm đâu, họ cũng sẽ không đồng ý phương án này.”
Trương Hoài Nhân thất vọng: “Vậy thì hết cách. Tiếp tục chờ đợi thế này khác nào chờ nhặt xác cho nhiều n·ạn n·hân nữa.”
“Chúng ta không có lựa chọn.”
“Không phải không có lựa chọn, lựa chọn em đã nói rồi đấy.”
“Tôi không muốn tranh cãi với cậu, cậu không phải không biết cái thành phố này nó như thế nào.” Nguyễn Anh Dũng cắt đứt cuộc tranh cãi.
Nguyễn Anh Dũng hiểu rằng không ai có thể giữ nổi bình tĩnh trong tình cảnh gian nan bây giờ. Con người không phải động vật máu lạnh, không phải sinh vật không có cảm xúc. Ai có thể một mực đè nén khó chịu và giận dữ khi liên tục nhìn thấy đồng bào của mình b·ị s·át h·ại tàn nhẫn và dã man? Ai có thể không nổi nóng khi biết một đứa bé bị h·ung t·hủ h·ành h·ạ, cắt đứt cả lưỡi? Và ai có thể giữ được bình tĩnh, giữ được tỉnh táo và lý trí khi biết n·ạn n·hân mỗi lúc một tăng?
Con người giỏi về chịu đựng dày vò, nhưng con người cũng có giới hạn chịu đựng.
Là người từng trải, Nguyễn Anh Dũng đương nhiên sẽ không trách cứ Trương Hoài Nhân khi hắn nổi cáu. Anh ta bực bội không kém Trương Hoài Nhân bao nhiêu, nhưng anh ta còn chịu đựng được.
Thế cuộc hiện nay không cho phép nội bộ xảy ra mâu thuẫn. Nội bộ tan rã thì làm sao bắt được kẻ địch.
Trương Hoài Nhân không nói một lời, không nhìn Nguyễn Anh Dũng một cái, hắn một mình rời đi. Hắn… chán ghét cái chế độ này, ghét cay ghét đắng đám lãnh đạo giả nhân giả nghĩa, bất tài vô dụng. Trong mắt hắn, họ chỉ biết lợi ích nhóm, sợ xã hội bất ổn, còn lại sống c·hết mặc bay. Mạng của dân đen khác gì rác rưởi?
Ghét về ghét, hắn còn tự biết thân biết phận. Muốn sống được trong một chế độ độc tài, không chỉ chấp nhận phận rác rưởi, còn phải biết câm miệng lại.
Không ai cản Trương Hoài Nhân, không ai kêu hắn quay lại, kể cả Nguyễn Anh Dũng.
Trương Hoài Nhân đi lang thang trong vô định. Thời gian không còn ý nghĩa nào với hắn. Hắn cứ đi, cứ đi tới.
Thành phố Anh Kỳ về khuya vắng tanh, không còn náo nhiệt, không còn ồn ào. Nó như một con quái vật thích gào to trở nên lặng lẽ, ngủ say vào ban đêm. Sự tĩnh mịch làm tâm trạng Trương Hoài Nhân trở nên yên bình. Tâm trí hắn lạc về quá khứ xa xăm, trở về tuổi thơ hạnh phúc bên gia đình.
Hắn nhớ tới bố mẹ, nhớ những ngày họ còng lưng gặt lúa.
Ngày ấy, cánh đồng lúa trải vàng những bông lúa nặng trĩu. Trong đôi mắt ngây thơ của thằng bé, cả cánh đồng là một ánh vàng trải dài đến chân trời, xa tít tắp. Nó đứng trên bờ cỏ, cười hi hi ha ha, chạy tới chạy lui xua đuổi cào cào, châu chấu. Thỉnh thoảng, nó ngồi xuống nghỉ mệt, đưa mắt nhìn về phía ruộng lúa.
Dưới ruộng lúa gia đình, bố mẹ nó thoăn thoắt gặt lúa bằng liềm. Qua hai đôi tay lành nghề, từng bó lúa to bằng nửa người nó rơi lại đằng sau họ, ruộng lúa theo dấu chân họ dần thu hẹp, để lại một vùng gốc mạ.
Anh của nó loạng choạng đi sau bố mẹ, đôi chân giẫm lên bùn đen, n·gập s·âu tới nửa đầu gối. Thoáng chốc, chân người anh không đứng vững trên lớp bùn lầy lội, cả cơ thể lại nghiêng nghiêng ngả ngả. Anh nó cầm theo cái gàu nước bằng nhựa đỏ, đưa mắt quan sát vùng đất bị bố mẹ bỏ lại sau lưng, nhanh tay chộp từng chú cua lớn bé bỏ vào gàu.
Đôi khi sẽ có những chú cua khó chơi, anh đứa bé còn chưa kịp chụp vào, chúng đã giơ lên hai cái càng. Mỗi khi này, anh nó luống cuống thu bàn tay nhỏ bé đang ở giữa không trung lại, xoay người đổi hướng, tìm cách phá vỡ sự phòng thủ của những chú cua từ một bên khác.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
Lớn thêm chút nữa, thằng bé tự đi bắt cua, mò ốc. Nó tung tăng khắp cánh đồng, nhảy nhót chán chê lại nằm dài trên bờ đê cỏ xanh mơn mởn. Trong không khí là cái mùi gắt nhè nhẹ của bùn đất, là mùi nước đậm vị phù sa. Nó nằm đó, thoải mái chiêm nghiệm hương vị quê hương, tận hưởng một giấc ngủ nhẹ, khoan khoái.
Quê hương êm đềm biết bao.
Hình ảnh tươi đẹp đột ngột vỡ nát, vỡ thành trăm, nghìn mảnh, rơi tán loạn khắp mặt đất. Lửa giận khó ức chế trong lòng cháy hừng hực, thiêu đốt tâm can, nướng bỏng cả thân thể. Trương Hoài Nhân thét dài một tiếng, đưa tay đấm mạnh vào một cây tùng lớn trên vỉa hè.
Rắc.
Chỉ một âm thanh vang lên, cây tùng to bằng hai người ôm chợt gãy, bay nghiêng thẳng lên trời, cháy bừng bừng trong im lặng.
Tro tàn của cây tùng theo gió nhẹ bay về phương xa.
…
5 giờ sáng.
Phòng thẩm vấn của Cục Cảnh Sát.
Nhìn người trung niên phía đối diện chơi trò im lặng, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của điều tra viên, Nguyễn Anh Dũng nhếch miệng: “Triệu Mạnh, nếu chúng tôi không có chứng cứ, chúng tôi sẽ bắt anh về đồn sao?”
Triệu Mạnh thờ ơ.
Nguyễn Anh Dũng đưa một tấm hình tới trước mặt Triệu Mạnh: “Nhìn người phụ nữ này.”
Triệu Mạnh liếc mắt nhìn: “Ngoại hình khá tốt, cô ta là ai?”
“Phạm Xuân Ý. Anh cảm thấy quen không?”
“Xuân Ý…”
Triệu Mạnh suy tư hồi lâu, đang định trả lời, bỗng nhiên ngoài cửa phòng thẩm vấn truyền tới thanh âm ồn ào. Một người không để ý cảnh sát ngăn cản, xông vào phòng thẩm vấn, lớn tiếng: “Anh Mạnh không biết cô gái nào tên Xuân Ý. Cảnh sát các người không nên lừa anh ấy.”
Người nói chuyện thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, nhìn là biết mới vừa chạy tới. Do chạy vội, mắt kính trên sống mũi của gã bị lệch qua một bên.
Triệu Mạnh nhìn thấy người vừa tới, con mắt thờ ơ mở lớn, nói với Nguyễn Anh Dũng: “Đội phó Dũng, luật sư của tôi đã đến, mời anh ta vào đi.”
“Xin lỗi, anh đang tiếp thu điều tra, chúng tôi không chấp nhận luật sư ở cạnh anh.”
Người luật sư vừa tới nghe thế ngay lập tức mở miệng: “Đội phó Dũng, anh có thể không biết rằng anh Mạnh có bệnh tim. Cân nhắc đến tình trạng bệnh lý của anh ấy, tôi yêu cầu được ở cạnh anh ấy lúc thẩm vấn. Luật pháp có quy định điều này trong khoản e, điều 378, hiến pháp.”