Thân thể Minh Thanh càng run rẩy mạnh hơn. Cô ta khó khăn nói: “Hôm qua cậu chủ Long cùng với ngài Cổ Văn Hồng đã đi đến Kon Tum. Cậu chủ nói là muốn cùng ngài Cổ Văn Hồng thăm dò bí cảnh của Kon Tum. Bởi vì thời gian gấp rút cho nên chưa kịp thông báo cho ngài.”
“Không kịp thông báo sao?” Long Đại Vương cười khẩy một tiếng, rồi nói tiếp: “Nếu như tôi không hỏi tới thì sao? Có phải cô lại tiếp tục giúp nó giấu tôi?”
Minh Thanh cúi người càng thấp hơn, run giọng nói: “Minh Thanh không dám.”
“Các người có cái gì mà không dám!” Long Đại Vương cười lạnh không ngừng, ông ta nhìn Minh Thanh nói: “Các người thật sự nghĩ rằng một cái sân nho nhỏ này có thể trói buộc được tôi, qua mặt cảm giác của tôi hay sao? Mấy năm nay tôi mặc kệ không hỏi, không có nghĩa là cái gì tôi cũng đều không biết!”
“Nó có dã tâm, muốn bay lượn trên bầu trời tôi không phản đối, thậm chí tôi còn thích nghe kể về chuyện đó. Nhưng cô tốt nhất hãy nhớ cho kỹ, Nghịch Luân là do ai tạo nên, Nghịch Luân cũng không phải của riêng một mình nó.” Trong giọng nói của Long Đại Vương ẩn chứa tức giận nhưng không thể hiện ra bên ngoài: “Bảo nó sớm xéo về gặp tôi!”
“Dạ vâng.” Minh Thanh vô cùng cung kính trả lời.
Trong khoảnh khắc bị Long Đại Vương nhìn chằm chằm vừa rồi, Minh Thanh có thể cảm nhận rất rõ sát khí trên người Long Đại Vương, cho nên cô ta không dám có bất cứ ý nghĩ kỳ quái nào khác.
“Cổ Văn Hồng!” Đôi mắt của Long Đại Vương nheo lại, phát ra một tia lạnh lẽo.
Hai ngày sau, Đường Tuấn đã xử lý xong hết toàn bộ công việc ở Hà Nội, rồi sau đó lên đường đi đến núi Yên Tử. Anh chỉ đến đó một mình, không mang theo ai cả.
Đứng dưới chân núi Yên Tử, Đường Tuấn hơi ngửa đầu nhìn lên ngọn núi và bầu trời phía trên đỉnh núi. Anh có thể cảm giác được nguyên khí trời đất dường như trở nên nồng đượm hơn rất nhiều, nó mang theo một tia khí tức hủy diệt. Đó là sự uy nghiêm của trời đất, có thể không đến một phần ngàn tỷ, thế nhưng vẫn là một loại sức mạnh mà không phải sức người có thể chống cự lại được.
Anh cũng đã đạt tới cực cảnh của võ đạo, thế giới nhỏ trong đan điền phát ra âm thanh ong ong, dường như muốn giao lưu cùng với đất trời ở bên ngoài. Một khi trao đổi thành công, trời đất sẽ lập tức giáng kiếp số xuống người anh. Loại âm thanh ong ong này kể từ khi anh tiến vào núi Yên Tử đã tăng lên gấp mấy lần, làm anh không thể không khống chế toàn bộ khí tức lại để kiếp số khỏi buông xuống.
Dựa vào thực lực bây giờ của anh, nếu muốn vượt qua loại kiếp số do trời đất tạo thành này thì không có bất cứ một tia hy vọng nào cả.
Trong khoảng thời gian này, núi Yên Tử đã vận dụng quan hệ tiến hành phong tỏa ngọn núi, cho nên trên con đường đi lên núi không có lấy một bóng người, ngay cả khu vực rừng núi hai bên cũng đều yên tĩnh không một tiếng động. Dường như ngay cả các loài động vật đều vì áp lực của trời đất mà ngủ đông.
Một dải dây màu vàng chắn ngang ở chân núi, cấm du khách đi về phía trước.
Đường Tuấn hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ quần áo thoải mái thường ngày, làm anh nhìn qua giống y như mấy sinh viên đi du lịch. Ở bên cạnh anh, một đám du khách đang nhỏ giọng oán giận mắng nhiếc.
“Núi Yên Tử này làm cái quỷ gì vậy. Chúng ta từ xa xôi chạy tới chỗ này thế mà bọn họ lại ngang nhiên phong tỏa núi.” Một người thanh niên mặc trên người toàn quần áo hàng hiệu cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói.