“Cậu chủ Tề, tôi nghe người ta nói là bởi vì trên núi Yên Tử có một vị đạo sĩ tu luyện thành công, sắp bay lên trời thành tiên cho nên mới phong tỏa núi.” Một người thanh niên trẻ tuổi cũng mặc quần áo rất đắt tiền đứng bên cạnh người được gọi là cậu chủ Tề kia lên tiếng giải thích. Nhìn bộ dạng của anh ta có lẽ cũng là người có thân phận không hề tầm thường, thế nhưng ở trước mặt người được gọi là cậu chủ Tề này thì lại khom lưng uốn gối. Chỉ nhìn tư thế của anh ta cũng có thể thấy được địa vị của cậu chủ Tề này rất lớn.
“Mẹ kiếp!” Cậu chủ Tề cười nhạo một tiếng rồi nói: “Bay lên trời thành tiên sao. Cái lý do hoang đường cỡ này mà cũng lấy ra được. Nó chỉ có thể lừa đám du khách thiếu kiến thức mà thôi. Nhà họ Tề chúng tôi có rất nhiều tiền cùng quan hệ, lần này tôi không thể đến không công được. Hôm nay, tôi nhất định phải trèo lên ngọn núi Yên Tử này.”
Anh ta nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang khom người trước mặt mình, ra lệnh: “Chương Chí Toàn, chuyện này giao cho anh làm. Nếu anh có thể làm xong trong vòng nửa tiếng thì tôi sẽ đồng ý việc hợp tác làm ăn giữa anh và nhà họ Tề của tôi.”
Sắc mặt Chương Chí Toàn mới đầu còn tỏ ra vui vẻ, nhưng sau đó lại lộ ra khổ sở.
Anh ta vui vẻ là vì việc hợp tác làm ăn mà cậu chủ Tề vừa nói có liên quan đến bản hợp đồng cả trăm triệu, nếu có thể lấy được nó thì với anh ta mà nói đó chắc chắn là món lợi cực kỳ lớn.
Nhưng mà khổ nỗi, lệnh phong tỏa núi Yên Tử là do bên trên đưa ra. Chỉ dựa vào chút mặt mũi của một nhân vật cỏn con như Chương Chí Toàn thì cơ bản là chẳng thể giải quyết nổi.
“Chương Chí Toàn! Anh suy nghĩ thế nào rồi?” Cậu chủ Tề hài hước nhìn về phía Chương Chí Toàn. Anh ta tin rằng chỉ cần đưa ra lợi ích đủ lớn thì không có chuyện gì là không giải quyết được. Đây là kinh nghiệm anh ta học được từ cha mẹ và những người có vai vế trong nhà mình từ nhỏ đến giờ.
Chương Chí Toàn ngẩn ra, đang chuẩn bị cắn răng đồng ý thì đúng lúc này trong đám đông bỗng nhiên có người kêu lên: “Đó là cái gì vậy?”
Tất cả mọi người dưới chân núi bao gồm cả Chương Chí Toàn và cậu chủ Tề kia đều đồng loạt cùng lúc nhìn về phía con đường lên núi, bọn họ trông thấy một cảnh tượng chấn động vô cùng.
Trên con đường lên núi trống trải không bóng người qua lại, có một người đang xuống núi.
Có thể nhìn thấy thân hình người này không quá cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo đạo sĩ mộc mạc. Khi người này đến gần mới thấy rõ đó là một đạo sĩ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh ấy khá thanh tú còn mang theo vài phần trẻ con. Bộ quần áo đạo sĩ trên người anh ta còn có rất nhiều mảnh vá. Tuy nhiên khí chất mà đạo sĩ này tỏa ra bên ngoài giống như một viên ngọc ẩn sâu trong núi rừng chưa được mài giũa, làm người trước mắt sáng ngời.
Nhưng điều thật sự làm mọi người phải trừng mắt khiếp sợ đó chính tốc độ mà người đạo sĩ này xuống núi.
Lúc mọi người bắt đầu chú ý đến thì vị đạo sĩ này còn ở giữa sườn núi, chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen không rõ ràng lắm. Nhưng ngay sau đó, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, đạo sĩ này chỉ còn cách bọn họ khoảng trăm thước. Khi mọi người kịp lấy lại tinh thần thì đạo sĩ này chỉ còn cách bọn họ không đến mười thước.
Núi Yên Tử cho tới nay vẫn là thánh địa của Đạo gia, được người người đồn thổi vô cùng kì diệu, thậm chí có lời đồn đãi nói rằng trên núi Yên Tử còn có tiên nhân thật sự trông coi. Đối với những lời đồn đãi như thế này, đa số mọi người đều chỉ khịt mũi coi thường. Họ chỉ coi đó như là chiêu trò mà núi Yên Tử tung ra để thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng bây giờ, đoàn du khách dưới chân núi này, bao gồm cả Chương Chí Toàn và cậu chủ Tề đều có chút tin tưởng những lời đồn đãi đó rồi.
Tốc độ trong nháy mắt đã vượt qua một trăm thước như thế này, dù cho không phải là bản lĩnh của tiên nhân, thì e rằng cũng không khác biệt là mấy. Ít nhất ở trong nhận thức của bọn họ, nhân vật như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và điện ảnh.