Hiện tại, ông ta cuối cùng cũng đi đến bước này. Trần Tùng n không cam lòng chết đi như thế, ông ta muốn đi ngược với ý trời, muốn chiến đấu với số mệnh của bản thân. Dù biết sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm cực lớn, có khi sẽ mất tất cả, nhưng ông ta vẫn không sợ hãi. Với những ai còn sống trên cõi đời này, chẳng có gì đáng sợ và lớn lao hơn cái chết cả. Nhưng trong suy nghĩ của người già, cái chết lại chẳng là gì. Năm ấy, nếu không bị Long Đại Vương ép phải thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ được rời khỏi núi Yên Tử, có lẽ ông ta vẫn còn hy vọng trở thành tiên nhân.
Vẻ bình yên hiện lên trong mắt Đường Tuấn, anh xoay người rời đi.
“Này, cậu đi đâu đấy?” Long Đại Vương hỏi.
“Tôi đi tiễn ông ta.” Vừa dứt rời, Đường Tuấn đã đi mất hút.
Sau khi Đường Tuấn rời khỏi sân nhỏ, Minh Thanh trầm ngâm nói: “Long Đại Vương, núi Yên Tử dù sao cũng là Đạo gia chính phái, nội tình sâu xa. Hiện giờ đất trời lại biến động lớn như vậy, cho dù là vị chưởng giáo đại chân nhân Trương Tín Triết kia, hay là những tiểu đạo đồng vừa nhập môn, thì tu vi đều đang dần tăng lên. Chúng ta có nên nhân cơ hội này tiêu diệt núi Yên Tử hay không? Tiện thể kiềm chế nó lại?"
Theo quan điểm của Minh Thanh, Trần Tùng n tất nhiên không thể qua nổi kiếp nạn lần này. Một khi ông ta chết, núi Yên Tử sẽ không còn người thứ hai như Trần Tùng n có thể chống lại Nghịch Luân được nữa, đúng là thời cơ tốt nhất để chèn ép đám đạo sĩ kia.
Còn khả năng Trần Tùng n có thể sống sót sau đại nạn này thì Minh Thanh chẳng hề nghĩ đến. Hai mươi năm trước Long Đại Vương đã có thực lực trấn áp Trần Tùng n, làm ông ta bị vây trong núi không thể ra được. Thì hai mươi năm sau thực lực của Long Đại Vương đã đạt tới một loại trình độ không thể tưởng tượng nổi, bỏ xa Trần Tùng n tít tắp.
Ngay cả Long Đại Vương cũng không quá chắc chắn có thể vượt qua được loại hoạn nạn nghịch thiên này, huống chi là kẻ từng thất bại trong tay Long Đại Vương, chẳng qua cũng chỉ là chút giãy giụa trước khi chết mà thôi.
Long Đại Vương ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Không cần. Bây giờ không còn giống như trước kia nữa, Nghịch Luân có lẽ ép được một núi Yên Tử, nhưng không thể ép được mười ngọn núi. Võ đạo trỗi dậy là điều tất nhiên, Nghịch Luân chắc chắn kiềm chế không được. Hơn nữa nếu Trần Tùng n kia mà chết, núi Yên Tử sẽ như con thuyền nhỏ trong bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp. Cơ bản không cần Nghịch Luân phải ra tay.”
Minh Thanh giật mình, lập tức hiểu ra. Địa vị của núi Yên Tử ở trong giới võ đạo được tôn sùng như vậy tất nhiên là có lý do sâu xa của nó. Nhưng sự có mặt của một võ giả hàng đầu như Trần Tùng n mới là yếu tố quan trọng nhất làm những người khác không dám xúc phạm đến núi Yên Tử. Nếu Trần Tùng n chết, núi Yên Tử tất nhiên sẽ phải đối mặt với tình cảnh loạn trong giặc ngoài, đúng là không cần bọn họ phải ra tay.
“Vậy Long Đại Vương, ngài muốn đi đến núi Yên Tử sao?” Minh Thanh hỏi.
Trần Tùng n trải qua kiếp nạn này có lẽ sẽ phải chết, nhưng đối với cường giả như Long Đại Vương mà nói, đứng ngoài quan sát Trần Tùng n độ kiếp cũng là một loại kinh nghiệm hiếm có.
Long Đại Vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Một chút kinh nghiệm này đối với tôi chẳng có tác dụng gì. Hai mươi năm trước tôi đã đánh bại Trần Tùng n. Vậy tại sao tôi phải học kinh nghiệm trêừa ông ta cơ chứ.”
Minh Thanh không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể cúi đầu.