Long Đại Vương thoáng nghi ngờ anh trong giây lát rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta nói: “Nghe nói tổ chức Heaven đã tồn tại từ thời trung cổ và cũng là người đại diện phát ngôn của Huyết tộc trên thế gian này. Một khi Huyết Tổ thức tỉnh, Heaven sẽ trở thành trợ thủ đắc lực và là vũ khí phục vụ cho Huyết Tổ.”
“Huyết Tổ?” Đường Tuấn nhíu mày.
Ánh mắt của Long Đại Vương trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, ông ta nói tiếp: “Nghe nói Huyết Tổ là ma cà rồng đầu tiên trên thế giới, sở hữu sức mạnh phi thường, thậm chí người xưa từng đồn rằng Huyết Tổ từng thâm nhập phương Đông và tàn sát các tiên nhân! Nhưng sau này không biết vì nguyên cớ gì, Huyết Tổ đột nhiên biến mất, chỉ còn lại tổ chức Heaven do Huyết Tổ thành lập.”
Đường Tuấn rùng mình. Huyết Tổ đã từng thâm nhập phương Đông và tàn sát các tiên nhân! Dù đây chỉ là lời đồn đại hay là sự thật, thì cũng đủ để chứng minh sức mạnh phi thường của Huyết Tổ! Ít nhất sức mạnh ấy phải ngang với một cường giả siêu cấp cảnh giới Nguyên Đan!
“Nhưng cậu đừng lo lắng, Huyết Tổ đã ngủ yên tại U Tuyền từ lâu. Mấy ngàn năm đã trôi qua, có lẽ sinh mệnh của Huyết Tổ cũng đã cạn kiệt.” Long Đại Vương thở dài, sắc mặt ông ta đã thoải mái hơn, nói tiếp: “Ngày nay, trong giới dị năng giả ở phương Tây, Crimson Blade, thủ lĩnh của Heaven, là người mạnh nhất. Ông ta mạnh ngang tôi. Nếu lần trước ông ta không giở trò tập kích bất ngờ, thì tôi không thể nào bị thương như thế.”
Đường Tuấn không đồng ý với vài điều ông ta vừa nói. Tổ tiên của Vu Môn cũng là nhân vật đã tồn tại cách đây mấy ngàn năm, nhưng con cháu của người đó vẫn còn sống đến ngày nay, cho dù người đó đang mắc kẹt trong Vu Môn cũng đã là mối nguy hiểm cực lớn. Tổ tiên của Vu Môn có thể sống đến mấy ngàn năm, thì cường giả Huyết Tổ sao không thể.
“Bây giờ Việt Nam này đã có tôi ở phía trước và cậu ở phía sau, như thế cũng đủ để đương đầu với mọi biến động sắp tới rồi.” Long Đại Vương vỗ vai Đường Tuấn và mỉm cười.
Đường Tuấn khẽ gật đầu, nhưng cảm xúc nặng nề trong lòng vẫn không hề thuyên giảm. Lúc này sắc mặt của Minh Thanh đột ngột thay đổi, cô ta đưa máy tính đang cầm cho Long Đại Vương xem. Đường Tuấn đứng ngay bên cạnh Long Đại Vương nên tình cờ xem được một đoạn phim đang hiện trên màn hình máy tính.
Bầu trời trong xanh, không một gợn mây bỗng có tiếng sấm sét vang lên, có những con rắn điện cực nhỏ đang chạy nháo nhào ở nơi rất cao trên không trung. Chỉ cần nhìn qua màn hình máy tính, Đường Tuấn cũng có thể cảm nhận được nguyên khí trời đất bỗng biến động dữ dội như thể có nguồn sức mạnh kinh thiên động địa nào đó đang tích tụ lại và chờ đợi thời điểm thích hợp để bùng nổ.
Dưới bầu trời này là một nơi khá quen thuộc với Đường Tuấn. Giữa núi rừng xanh tươi bạt ngàn có những con đường núi dài tít tắp được lát bằng những phiến đá màu xanh và những ngôi miếu đạo sĩ cổ kính nằm dọc trên những rặng núi nhấp nhô trập trùng.
“Đây là núi Yên Tử, đúng không?” Đường Tuấn nghẹn ngào. Nơi đang hiển thị trên màn hình là núi Yên Tử, hay chính xác hơn là những ngọn núi phía sau của núi Yên Tử.
Long Đại Vương trả máy tính lại cho Minh Thanh rồi cười khẩy: “Cái lão già Trần Tùng n này vẫn quả quyết như xưa, bảo trước khi chết ông ta nhất định phải đạt được bước đó. Nếu bây giờ ông ta còn trẻ, còn ở tuổi đôi mươi thì có khi làm được đấy, nhưng giờ thì… Hừ.”
Một hình ảnh đẹp đẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tuấn. Trần Tùng n đi dạo hóng mát dưới ánh trăng sáng rực. Tà áo dài của ông ta bay phấp phới khiến ông ta giống như tiên nhân của nhân gian. Ông ta hướng dẫn Đường Tuấn tu luyện võ đạo, cho phép anh vào tàng thư các của núi Yên Tử để xem đạo tạng, cuối cùng xin anh cgiúp núi Yên Tử lưu lại một chút truyền thừa sau cùng.