Khương Mạn cũng nhìn thấy rồi, có người lên tầng rồi, người đó rõ ràng là.....
Cô chợt như tên trộm, tay chân lóng ngóng muốn tắt máy, nhưng giọng nói sau lưng đã vang lên, cô lập tức nhét điện thoại vào túi quần.
“Tiểu Man?”
“Anh tư.” Khương Mạn quay người lại, nụ cười hoàn hảo không khuyết điểm: “Sao anh lại lên đây?”
“Trên này gió lớn, sợ em lạnh.”
Khương Tử Mặc mang một chiếc khăn choàng lên cho cô, chỉ cần mặc đủ dày thì sẽ không cần sợ giá rét.
Nhưng mà anh ấy biết, em gái anh ấy sợ lạnh, không chỉ vì vấn đề sinh học.
Cái lạnh của Mạt Thế, vẫn luôn là bóng ma và là cơn ác mộng đối với Khương Mạn.
“Cảm ơn anh tư.” Khương Mạn quấn khăng choàng lên, cười rạng rỡ.
Khương Tử Mặc lại đưa cái ly cho cô, “Sữa ấm, uống rồi đi ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Khương Mạn thành thật gật đầu, cầm lấy ly uống từng ngụm lớn.
Khương Tử Mặc cũng không vội đi, đứng nhìn cô một lúc, Khương Mạn thấy vậy liền hỏi: “Anh tư có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Có vài lời muốn nói.” Khương Tử Mặc gật đầu: “Lần trước em nói em thích Bạc Hạc Hiên……”
“Hử!”
Khương Mạn bị sặc ngụm sữa trong miệng.
“Tiểu Man!”
Khương Tử Mặc giật mình, vội vàng đón lấy cái ly trong tay cô, sau đó bắt gặp ánh mắt ai oán của em gái mình
Khương Mạn bị sặc có hơi nghiêm trọng, ho đến mức không hiểu sao mà sữa trong miệng sặc lên cả mũi...
Cảnh tượng đó quá kinh hãi.
“Khụ…anh tư…em...khụ...”
“Đừng nói nữa, mau đi vào phòng vệ sinh rửa mặt súc miệng đi đã, em không bị nghẹn đấy chứ?”
Khương Tử Mặc không biết nên khóc hay nên cười.
Cái cổ của Khương Mạn cứng ngắc vươn về phía trước, chạy đi với tư thế hài hước.
Sau khi xuống khỏi sân thượng, cô chạy vội vào phòng ở tầng 3, sau đó tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn bản thân mình trong gương.
Tóc tai tán loạn, mặt ướt sũng nước, nhớ lại chuyện xấu hổ lúc trước, Khương Mạn nhắm mắt lại, đầu ngón chân cào trên mặt đất, luồn ngón tay vào tóc, không ngừng gãi da đầu.
“Đang yên đang lành anh tư nhắc đến Bạc Yêu Nhi làm gì hả trời ……”
“Ban đầu không nên thừa nhận mình thích anh ấy mới phải ……”
Khương Mạn phát điên, lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
Giây phút đó, da đầu căng cứng.
“Yêu Nhi, anh nghe thấy rồi.”
Khương Mạn nhìn vào gương, trong đầu chỉ bay ra một dòng chữ: mother f***er.
Cô lúc nãy cô quên chưa tắt điện thoại à?
Hơ hơ, lại mất mặt thêm lần nữa rồi……
“Tiểu Man, em không sao chứ?” giọng của Khương Tử Mặc vang lên ở phía bên ngoài.
“Em không sao.” Khương Mạn trả lời: “Anh tư, anh cứ đi nghỉ ngơi đi, em dọn dẹp một chút rồi đi ngủ.”
“Vậy…….được rồi.”