Khương Tử Mặc bất lực thở dài một hơi, sau đó quay người trở về phòng, anh ấy quay qua nhìn con chó ngốc và thằng nhóc đứng ở trước cửa thang máy.
Con Ngạo Thiên ngốc nghếch không biết nhìn tâm trạng, còn vẫy đuôi chạy tới chỗ Khương Tử Mặc cào cào vào chân anh.
Arthur chớp mắt hỏi: “Chú tư sao không thích chú Hiên ạ?”
“Không phải không thích.”
Khương Tử Mặc trầm mặc một lúc. “Chú còn rất cảm kích chú ấy.”
Arthur vẫn không hiểu, Khương Tử Mặc và ba người anh còn lại hoàn toàn khác nhau, cách suy nghĩ và cảm xúc của anh ấy luôn bị dồn nén. Làm cho người khác không nhìn thấy được.
“Mặc dù cảm kích nhưng chú vẫn chưa hiểu chú ấy là người thế nào.”
Khương Tử Mặc nhẹ giọng: “Trước đây Tiểu Man đã chịu nhiều đau khổ, chú muốn phần đời còn lại của em ấy được hạnh phúc.”
“Chú lại không hiểu người em ấy thích rốt cuộc ra sao, còn chưa nhìn thấy người tên là Bạc Hạc Hiên ấy bao giờ.”
“Cho nên trước khi chú gặp được người ấy, hiểu được người ấy là người ra sao, thì chú không thể phán đoán được gì.”
“Còn có……”
Khương Tử Mặc thở dài một tiếng: “Chú chỉ là một người bình thường, cũng có cách suy nghĩ như những người bình thường khác. Có ai muốn thứ mình yêu quý nhất bị cướp đi mất, nếu đối phương là một người tốt, thì trong lòng chỉ cảm thấy có chút ghen tị, cũng không phải không vui.”
“Chú cũng cần thời gian để thích ứng, để điều chỉnh……để tiếp nhận……”
Arthur đứng ngốc tại chỗ, Khương Tử Mặc thẳng thắn như vậy làm cho thằng bé không biết nói gì hơn. Cái loại thẳng thắn này, khác nào nói toẹt ra tất cả, đúng là rất ít người có thể làm được thế này.
Khương Tử Mặc khom người vuốt đầu con chó ngốc, sau đó ngẩng lên nhìn Arthur nhẹ giọng nói: “Cho nên sau này cháu không cần theo dõi chú hộ anh ta đâu.”
Arthur nhún vai, chớp chớp mắt nhìn Khương Tử Mặc: “Chú tư và thím đúng là rất giống nhau, so với chú husky thì chú mới chính là anh của thím.”
“Bọn họ đều là anh trai của chú và Tiểu Man, chỉ là mỗi người lại có một cách thể hiện tình yêu thương khác nhau.” Khương Tử Mặc cười cười nhẹ giọng nói: “Đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Arthur nhìn bóng lưng của anh ấy cũng nhẹ giọng đáp lại: “Chúc chú ngủ ngon.”
……
Trong phòng tắm, Khương Mạn lấy điện thoại trong túi ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên màn hình điện thoại. Cô thở nhẹ ra một hơi, trấn tĩnh lại nội tâm đang hỗn loạn của mình.
Sau đó sờ cằm trợn mắt nhìn vào màn hình nói: “Nghe thấy thì nghe thấy, em sợ cái gì chứ!!”
“Em thích anh, thích anh rồi đấy, coi như Bạc Hạc Hiên anh lợi hại, dopamine thắng rồi!”
Từng câu từng chữ rõ ràng, lại còn mang theo chút giọng điệu hung hăng. Giọng nói xuyên qua lớp kính màn hình điện thoại, biến thành tần số tín hiệu truyền vào trong tai nghe của Bạc Hạc Hiên, sau đó chạy thẳng vào trong tim anh.
Anh nhìn khuôn mặt hung dữ trên điện thoại, khoé môi bất giác cong lên. Nhịn không được muốn cười nhưng lại không dám lộ ra vẻ đắc ý trên khuôn mặt.
Giây phút này, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Quá mê hoặc, quá mỹ lệ, làm cho anh mất không chế, làm anh muốn chiếm lấy tất cả, nhưng lại có chút sợ hãi, sợ cô nhìn thấy dã tâm và d ục vọng của bản thân mình.
Lần đầu tiên Bạc Hạc Hiên tỏ ra né tránh ánh mắt cô, những Khương Mạn đã nhìn thấu tất cả. Nhìn ấy hai tai anh ấy đỏ ứng, nhìn thấy sắc đỏ lan từ tai tới tận cổ, nhìn thấy yết hầu của anh ấy chuyển động……
Hai mắt cô mở to, tim cũng đập ầm ầm không thể khống chế.
Hoá ra……
Hoá ra…..
Khương Mạn không nhịn được nói: “Hoá ra anh cũng biết xấu hổ hả? Bạc thảo mai.”