Lúc cười lên, cảm giác sắc bén giảm bớt, thay vào đó là sự dịu dàng ấm áp, tựa như có thể mê hoặc lòng người, giống như một tấm lưới, ánh mắt không thể rời khỏi vẻ đẹp ấy, cả trái tim cũng bị tóm trọn.
“Đáng yêu chỗ nào chứ.” Cô nhướng mày, khí thế không kém gì anh.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói gì.
Khương Mạn bướng bỉnh, chậc chậc rồi nói: “Không chỉ ra được đúng không? Đúng là miệng lưỡi đàn ông, quỷ gạt người.”
Bạc Hạc Hiên bật cười thành tiếng, sau khi anh đặt cố định chiếc điện thoại, cầm chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh lên uống một ngụm nước, ánh mắt nhìn cô trong màn hình mãi không rời:
“Em đó, dáng vẻ miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo là đáng yêu nhất.”
Khương Mạn hít nhẹ một hơi, bĩu môi không đáp, ánh mắt lại liếc trái liếc phải.
Trong ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa rất nhiều thứ, đôi mắt nóng bỏng như thiêu như đốt.
Rõ ràng là cách một cái màn hình, nhưng cô lại có thể cảm nhận được những cảm xúc mà anh ấy kiềm chế như sắp bộc phát ra ngoài.
“Nhìn gì đấy, có đẹp hơn anh không?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.
Ừ, đẹp hơn anh nhiều.
Khương Mạn quay camera ra đối diện với những chậu cây xương rồng và cây thùa trong nhà hoa.
Cô cầm vòi hoa sen làm súng, phun rào rào rào.
“Em đang tưới cây.”
Khương Mạn đứng trước một cây xương rồng không biết thuộc họ gì, chăm chỉ tưới nước.
Bạc Hạc Hiên đơ người, lập tức khóc không ra nước mắt.
“Em định khiến chúng nó ngập chết hay sao?”
“Em làm gì có.” Bàn tay đang tưới nước của Khương Mạn ngừng lại, cô có chú ý tới lượng nước mà, hơn nữa, những thực vật sa mạc trong nhà hoa này sắp mọc thành rừng rồi. Cho dù cô có đứng đây tưới nước nửa tiếng cũng không ngập chết chúng nó được nhá.
“Nhìn lê n đỉnh đầu em đi, đồ ngốc.” Bạc Hạc Hiên thở dài.
Khương Mạn bất chợt ngẩng đầu, trên đỉnh căn nhà trồng hoa tràn ngập ánh nắng, có đèn quang hợp chiếu cả ngày, ngoài ra, ở những đoạn nối của mặt kính còn có một đường ống quanh co.
Nhưng kết cấu đó chắc không phải là kính, ở chỗ giao nhau của những đường ống có một chốt mở, Khương Mạn nhìn kỹ lại, hình như.....là vòi hoa sen?
“Anh lắp đặp thiết bị tưới nước hẹn giờ à?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: “Trước khi em về Bắc thành, chắc là vừa mới được tưới xong đó.”
Giỏi lắm!
Khương Mạn vứt vòi tưới nước trong tay sang một bên!
Những thực vật sa mạc này vốn có tính chịu hạn, một hai tháng tưới nước một lần là được, vừa mới được tưới đủ nước chưa tới mấy ngày, tối nay lại được cô tưới cho lần nữa.....
Rất có thể sẽ có một ít cây bị no nước mà chết ……
Quan trọng hơn hết là, cái đống bảo bối sa mạc mà Bạc Hạc Hiên nuôi này cũng khá là đáng giá đó!
“Như này là em phạm tội ngộ sát rồi.” Khương Mạn đem camera điều chỉnh lại, vẻ mặt thúi hoắc.
“Vậy thì chỉ có thể thà giết nhầm còn hơn bỏ xót rồi.” Bạc Hạc Hiên thở dài, hơi cau mày, giống như là đang đau lòng, “Tâm huyết mấy năm nay của anh coi như đổ sông đổ bể rồi ……”
Khương Mạn: “Bạc Yêu Nhi……”
Người đàn ông lại uống một ngụm nước, lại than thở: “Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Khương Mạn nghiến răng: “Giả vờ giả vịt, có tiễn cũng phải là đội quân bảo bối sa mạc này tiễn anh đấy, bọn nó sống còn dai hơn anh kìa!”
Bạc Hạc Hiên ho một tiếng giống như là vừa bị nghẹn vậy.
Anh đang định nói gì đó, lại giống như là vừa chú ý tới điều gì, chỉ vào phía sau Khương Mạn.