“Kỹ năng diễn xuất của anh có chút tụt giảm rồi đấy.” Khương Mạn cắn chặt răng.
Bạc Hạc Hiên nhịn cười nói: “Cô ấy mật báo tin tức, nếu như tôi không chút do dự mà bán đứng cô ấy, thì chẳng phải là hơi thiếu nghĩa khí rồi hay sao.”
Khương Mạn trợn trắng mắt. Lại uống một ngụm nước to.
Tôn Đại Ngọc cô là đồ quỷ bán đứng anh em!
“Xấu hổ rồi à?” Tiếng người đàn ông vang lên bên tai trầm thấp.
Làm tai của Khương Mạn nóng bừng.
Cô vô thức rụt người ra sau, lại chợt cảm thấy bản thân không được hèn yếu như thế, lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc, thẳng thắn nhìn Bạc Hạc Hiên.
“Được rồi, nếu đã bại lộ rồi thì tôi cũng không giả vờ nữa.”
Dáng vẻ nghiêm túc này của cô lại khiến Bạc Hạc Hiên có chút ngạc nhiên.
Bất giác nhìn cái đầu bóng dầu của cô, chuẩn bị tâm lí nghe cô nói mấy câu kỳ quái.
Khương Mạn sắc mặt nghiêm túc: “Đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, chúng ta cũng không cần tỏ vẻ giả dối làm gì.”
Bạc Hạc Hiên gật đầu, ngoắc tay.
Tới đi, bắt đầu buổi biểu diễn của em nào.
Khương Mạn hắng giọng, hạ giọng nói: “Theo quan điểm sinh học, sau khi tinh thần trưởng thành, bản năng sinh học sẽ thúc đẩy con người bước vào giai đoạn [email protected] muốn đầu tiên, và sau đó dưới tác động của các hormone khác nhau của con người, nó sẽ bước vào giai đoạn thứ hai. ……”
Cô đang nói chợt ngừng lại, thăm dò: “Tôi nói mấy lời này, anh nghe hiểu không?”
Bạc Hạc Hiên day day trán, “Phenylethylamine tiết ra kích thích vỏ não tạo ra cảm giác phóng điện, có thể tương ứng với lớp [email protected] muốn đầu tiên, thường được gọi là cuộc gọi đến.”
“Theo thuật ngữ văn học, nó là sự thu hút khác giới, phải không??”
Khương Mạn: “……”
Khóe môi cô giựt giựt: “Anh là học sinh xuất sắc à?”