Bạc Hạc Hiên hít nhẹ một hơi, nhìn cô, ba phần bất lực bảy phần cưng chiều, không tiếp tục kéo cửa nữa.
Anh nhấc tay xoa đầu Khương Mạn.
Cúi người xuống, đối diện với tầm mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Đồ nhát gan.”
Nói xong, anh lại vuốt sống mũi của Khương Mạn, đứng thẳng người dậy, cười thoải mái nói: “Ngủ sớm đi, tôi về đây.”
Trên mặt, trên đầu, những nơi anh vừa chạm vào, đều ngứa ngứa, tê tê, Khương Mạn thấy anh dứt khoát rời đi, không dây dưa thêm.
Ánh mắt lóe lên, không biết lấy đâu ra động lực, cất cao giọng quát: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Có lẽ do kích động quá, âm cuối còn lạc cả giọng.
Bạc Hạc Hiên quay đầu nhìn cô, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó.
Chỉ mất một giây để thay đổi từ một con thú dữ uy phong lẫm liệt, thành một con chó săn nhỏ nhút nhát.
Khương Mạn nuốt nước bọt, nghiến răng nói: “Anh quay lại đây cho tôi!”
Bạc Hạc Hiên nở nụ cười sáng lạn, “Được.”
Dưới đáy mắt Bạc Hạc Hiên là một nụ cười khi đã đạt được âm mưu.
Chỉ trong nháy mắt, sự xảo quyệt đó đã biến mất hoàn toàn, trở về vẻ dịu dàng quấn quýt thường ngày.
Anh thuần thục lấy dép trong nhà ra đi vào, vừa tiến vào phòng, vừa cởi áo khoác.
Khương Mạn rót cho chính mình một cốc nước, vừa uống một ngụm, thấy anh đang cởi áo, suýt chút nữa thì sặc.
Miễn cưỡng nuốt xuống, sau đó vừa ho vừa trừng mắt nói: “Anh làm gì vậy?!”
Bạc Hạc Hiên cởi áo khoác ngoài đặt lên sofa, thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, anh tự tin bước tới, cướp lấy cốc nước của cô một cách tự nhiên rồi uống một ngụm nước.
Ánh mắt vui vẻ nhìn cô: “Em cảm thấy tôi muốn làm gì?”
Khương Mạn nhìn chằm chằm vào cốc nước, lại nhìn anh, mím môi.
Đột nhiên quay người, hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép chính mình phải cứng rắn như một tráng sĩ.
Cô quay đầu, cướp lại cốc nước, cứng rắn nói: “Khát thì tự rót lấy mà uống, đây là cốc của tôi.”
Nói xong, cô vùng vằng đi ra sofa.
Bạc Hạc Hiên nhịn cười, nhìn bóng lưng của cô, “ờ” một tiếng.