Khương Mạn: “……” Có để cho người ta nói tiếp không vậy?
Cô trừng mắt với Bạc Hạc Hiên một cái, nói:
“Từ giờ đến thời điểm sản sinh dopamine vẫn còn sớm, và phenylethylamine, chất kích thích hệ thần kinh của tôi có thể bị chặn lại.!”
Khương Mạn hít sâu một hơi, hạ giọng: “Anh yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý hơn, kiềm chế bản thân để không động chạm tới anh, tuyệt đối không hủy hoại sự trong sạch của anh!”
Trong phòng khách, sự im lặng duy trì một lúc lâu.
Khương Mạn liếc nhìn anh.
Bạc Hạc Hiên gương mặt anh trầm tĩnh như nước, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Trước khi tới đây, tôi rất yên tâm, nhưng bây giờ lại không còn yên tâm nữa.”
Anh nói chuyện không nhanh không chậm, đặt cốc nước xuống.
Nghiêng đầu qua, dựa sát vào Khương Mạn, tay nắm lấy cằm cô ấy, ép cô phải nhìn mình.
“Chưa biết chừng, tôi chính là muốn em hủy đi sự trong sạch của tôi đấy?”
Anh cong khóe miệng mỉm cười.
Khương Mạn hô hấp hơi nghẹn lại.
Cô bất giác lùi ra sau, anh lại tiến gần lên thêm một bước.
“Xuất phát từ góc độ sinh vật học, Yêu Nhi, em có cảm tình đối với tôi không?” Lời nói của Bạc Hạc Hiên thay đổi.
Cổ của Khương Mạn cứng ngắc, li3m môi, đón lấy tầm mắt của người đàn ông, không trốn tránh: “Có.”
Cô thẳng thắn thừa nhận, cô quả thực có cảm tình với Bạc Hạc Hiên.
Mà loại cảm xúc đó, có chút mất kiểm soát.
“Vừa khéo” người đàn ông cong môi, ý cười lan cả gương mặt, “Tôi cũng vậy.”
Trái tim của Khương Mạn đập thình thịch loạn nhịp.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, ánh mắt không rời: “Nhưng tôi giỏi hơn em một chút, tôi muốn có được nhiều hơn ……”
Khương Mạn nuốt ngụm nước miếng, “Hẹn, hẹn hò sao?”
Bạc Hạc Hiên khẽ nghiêng đầu, ý cười càng đậm thêm: “Có thể kết hôn thì càng tốt.”