Khương Lệ Sính không nhịn được thở dài một hơi, chân mày cũng giãn ra một chút. Anh ta và Bạc Hạc Hiên cũng quen sơ sơ, đa số là thông qua thằng thứ ba ngổ ngáo kia. Chuyện làm ăn cũng chỉ hợp tác nhỏ, cũng coi như vui vẻ với nhau. Về phần hiểu rõ tính cách con người thật của đối phương thì hầu như toàn nghe qua mồm đứa thứ ba nhà anh ta……Cho nên vẫn có phần không được tin tưởng lắm.
Nếu nói nghiêm túc Khương Lệ Sính cũng khá thưởng thức con người của Bạc Hạc Hiên. Chỉ có điều bây giờ……
“Trước đây thằng ba nhà tôi cũng nói về cậu rồi, xem ra nó không nói dối.”
Bạc Hạc Hiên cười nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút thâm sâu: “Đúng là không nói rồi, chắc là toàn nói thật.”
“Lòng dạ xấu xa?”
“Đúng là không được tốt lắm.” Bạc Hạc Hiên không phủ nhận, chọn đồ xong thì chuẩn bị thanh toán.
Khương Lệ Sính không yêu cầu anh ta thanh toán, Bạc Hạc Hiên cũng không rảnh đi tranh trả tiền. Hai anh đẹp trai đi từ siêu thị ra tay xách túi to túi nhỏ, đúng là khung cảnh làm người ta vui mắt, đáng tiếc mặt lạnh như băng làm mọi người không dám tới gần.
Siêu thị này cách nhà Khương Mạn không xa, hai người không lái xe tới, sau khi bước vào thang máy, Khương Lệ Sính nói: “Cậu và em gái tôi đang hẹn hò à?”
“Chuyện sớm muộn thôi.”
Khương Lệ Sính cười ra tiếng, thâm ý nói một câu: “Đừng tự tin quá.”
Bạc Hạc Hiên cười đáp lại: “Sau này đừng xấu tính nhé.”
Khương Lệ Sính không giận chỉ cười cười.
Sau khi lên lầu Bạc Hạc Hiên lại nói: “Sau này quan tâm chăm sóc cho em ấy nhiều hơn, trước đây chắc là chịu nhiều khổ sở.”
Khương Lệ Sính sờ mũi, trầm giọng: “Biết rồi.”
Anh ta cũng thở dài một tiếng biểu cảm nghiêm túc: “Nhưng mà câu này không phiền cậu tới nhắc.”
Anh sẽ không bao giờ để em gái mình bị bắt nạt nữa!
Bạc Hạc Hiên cũng không phản biện lại, chỉ cười gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Khương Lệ Sính nhìn lại một cái: “Tính khí của cậu, tốt hơn thằng ba kể một chút.”
“Ảo tưởng.” Bạc Hạc Hiên nở nụ cười nhìn qua anh ta, ánh mắt không có độ ấm: “Chỉ bởi vì anh là anh cả của em ấy, cho nên tôi mới lễ phép một chút thôi.”
“Em ấy rất tốt, xứng đáng có nhiều người yêu thương, thế giới này có thêm một người yêu thương em ấy là chuyện tốt.
Bạc Hạc Hiên đi ra khỏi thang máy. Ánh mắt Khương Lệ Sính hơi loé lên, hít vào một hơi rồi cũng đi ra theo. Nhìn bóng lưng của người đi trước trong lòng lại có cảm giác bất lực khó nói.