Ánh mắt của Khương Lệ Sính hơi trầm xuống, có tâm cơ cũng vô tác dụng, muốn cướp em gái nhỏ nhà mình đi thì chỉ có nằm mơ thôi!
Sau khi bước qua cửa, Bạc ảnh đế lại bị anh ta trừng mắt thêm một cái, Bạc ảnh đế quyết định nhắm mắt làm ngơ lấy vỉ sữa chua AD đưa cho Khương Mạn.
“Này, đây là đồ uống của trẻ con, dỗ trẻ em à…….”Khương Nhuệ Trạch khinh bỉ lẩm bẩm.
“Woa! Sao anh biết tôi thích cái này!”
Bốp! Khương Nhuệ Trạch như nghe thấy tiếng mặt mình bị vả.
Hạc Hạc Hiên còn bóc ống hút hộ cô, “Trước đây em mời anh uống rồi mà?”
Khương Mạn nhớ lại hình như đúng là có chuyện này, lúc đó mới quay phim – Kẻ giết người.
“Đừng uống nhiều quá, để bụng còn ăn cơm.”
“Vậy anh mau đi nấu cơm đi.”
Đối với tay nghề nấu nướng của Bạc Hạc Hiên, Khương Mạn rất hài lòng……Lúc còn ở thôn Hổ Khẩu, Bạc Hạc Hiên hay đi câu cá, nấu cơm không những ngon hương vị cũng cực kỳ tinh tế, cái hương vị ấy …….ngon miễn bàn!
Ăn một lần là muốn ăn thêm lần nữa……Đúng là gây nghiện!
Bạc Hạc Hiên mờ mịt quay đầu lại, hình như nghe thấy tiếng nghiến răng ở phía sau. Mặt không đổi sắc quay đi chỗ khác, tầm mắt quét qua ba anh em nhà họ Khương. Cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt Khương Nhuệ Trạch.
Khương husky xù lông: Nhìn cái gì mà nhìn!
Lúc Bạc Hạc Hiên đi qua anh ta dùng giọng điệu lười biếng nói nhỏ: “Không cần biết có phải cho trẻ con hay không, em ấy thích là được, còn hơn đồ không biết.”
Hự hự! hình như có muôn vàn mũi tên cắm và0 tim ai đó. Khương Nhuệ Trạch nội thương nặng nề!
Anh ta quay ra nhìn Khương Lệ Sính cắn răng nói: “Anh cả sao vẫn để cậu ta sống vậy……”
Khương Lệ Sính trợn mắt nhìn em mình: “Mày với cậu ta quen nhau lâu như vậy, sao chưa thấy mày giết cậu ta.”
Khương Nhuệ Trạch: ……Thế đợi em đánh được cậu ta đã!
Khương Vân Sênh thì mím môi, thấp giọng: “Chúng ta là anh trai còn không hiểu em gái bằng cậu ấy……”
Câu này vừa nói ra làm cả ba anh em rơi vào im lặng. Đúng là ba anh em nhà họ chả bằng một nửa của Bạc Hạc Hiên…….