“Trước mắt, không có món gì mà cô ấy không thích, nhưng thích nhất vẫn là thịt, còn có đồ ngọt.”
Bạc Hạc Hiên trả lời, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Đầu tiên là xườn heo nấu khoai tây, bún ốc ……
Khương Lệ Sính dường như đang có điều suy tư: “Cậu và cô ấy quen biết không lâu, nhưng hình như vô cùng hiểu cô ấy.”
Bạc Hạc Hiên dừng tay lại, nhớ tới dáng vẻ lúc Khương Mạn ăn cơm, hai má phồng to lên.
Chỉ cần ăn một món gì đó, cô bé nhà anh lại trông như là người hạnh phúc nhất trên đời này vậy.
Đối với cô ấy mà nói, ăn cơm không chỉ để no bụng, mà càng là một loại khát vọng.
Loại khát vọng đó, có lẽ rất nhiều người đều không hiểu.
Nghiêm túc chọn lựa thực phẩm trong quầy thực phẩm tươi sống, Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói, không nhanh không chậm, giống như một chuyện nhỏ nhặt đến không thể nhỏ hơn.
“Nếu thích một người, mỗi một chi tiết vô cùng nhỏ nhặt cũng sẽ bị phóng to lên nhiều lần, vì chuyện của cô ấy sẽ không cần phân ra chuyện lớn chuyện nhỏ.”
“Nếu như ngay cả sở thích của cô ấy cũng không nhớ rõ, thì loại yêu thích này cũng quá giả dối rồi.”
Anh ngẩng đầu nhìn Khương Lệ Sính, nghiêm túc nói: “Tôi rất thích Khương Mạn.”
Sắc mặt Khương Lệ Sính vẫn bình thường, “Nói mấy câu đấy là cậu có ý gì?”
“Trần thuật một sự thật.” Bạc Hạc Hiên cũng thản nhiên nói: “Một người con trai thích một người con gái đơn giản vậy thôi.”
“Nhưng anh cứ yên tâm, tôi và em ấy chưa có phát sinh chuyện các anh lo lắng đâu.”
Bạc Hạc Hiên quét mắt nhìn qua Khương Lệ Sính, lại nói thêm, “Suy nghĩ sạch sẽ tí.”
Lần này lại đến Khương Lệ Sính kiềm chế, nghe xong câu đó thì hơi kéo cà vạt trên cổ. Anh ta cảm tưởng sự nhẫn nhịn cả cuộc đời mình đều dùng cho ngày hôm nay. Ngoài cái việc ăn nấm tối đó, còn việc ba anh em nhà họ nhìn thấy trước đó?
Cô nam quả nữ, nam thì để trần nửa người trên, nữ thì đu lên cổ….. Ai mà không hiểu nhầm?
Nhưng……không có chuyện gì thật chứ? Đây đúng là tin tức chấn động thiên hạ.