Người đàn ông có làn da trắng lạnh, lúc này toàn bộ những múi cơ hoàn hảo ở phần trên cơ thể hoàn toàn lộ ra, sáu múi vô cùng rõ ràng và đầy đặn, cơ chữ V được cạp quần ôm trọn.
Anh đẹp tựa như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt đen láy nhưng sâu thẳm. Khoảnh khắc áo bị xé rách, trên khuôn mặt thông minh của người đàn ông này cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Sự ngỡ ngàng đó trong khoảnh khắc đó hòa cùng d*c vọng xấu xa của cô vô tình sản sinh ra một loại kích động khiến cô muốn đè anh xuống!
Khương Mạn nuốt nước bọt, đặt ngón tay lên ngực anh, từ từ trượt xuống từng chút một, dần dần trượt xuống phần cơ chữ V trên cơ thể anh.
Cô lẩm bẩm: "Kem tươi bạc hà..."
Cô chọc chọc, rồi li3m li3m đầu ngón tay, cau mày nói: "Sao lại không ngọt? Không có vị kem tươi..."
Vẻ mặt Khương Mạn khó hiểu, ánh mắt di chuyển sang hướng khác, cuối cùng yên vị trên ngực người đàn ông, đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng lên.
Bạc ảnh đế nhìn đi chỗ khác với ánh mắt nghi ngờ.
"Một, hai, ba..."
Đầu óc anh choáng váng, vẻ mặt không biết phải làm thế nào, tại sao trong nhà lại có nhiều heo Peppa như vậy? Đột nhiên, anh thấy ngực mình đau nhói, Khương Mạn lại cắn mạnh vào ngực anh.
Không đúng...
Bạc Hạc Hiên kêu lên một tiếng và cau mày. Anh vừa định đẩy Khương Mạn ra, ngay sau đó cô đã kéo cổ tay anh lại và đè xu0"ng, đẩy toàn bộ thân trên của anh trở lại mặt đất.
"Bánh crepe trứng dám phản kháng lại à??"
Khương võ thần ăn nấm bị sinh ra ảo giác, lúc này đã hoàn toàn mất trí rồi. Trong mắt cô, thứ mà cô đang đè xu0"ng chính là một chiếc bánh crepe trứng hình người rất lớn! Nhưng chiếc bánh này quá bướng bỉnh, cô gặm một hồi cũng không gặm được, không những không hợp tác mà còn muốn chạy trốn...
"Bánh crepe bạc hà..."
Khương Mạn li3m môi, sau đó cúi đầu đè xu0"ng môi của Bạc Hạc Hiên.
Kỹ thuật hôn của cô rất vụng về, chỉ đơn giản là cô muốn vị ngọt đó, muốn tìm kiếm vị ngọt thanh của bạc hà.
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn ngưng đọng, không còn chú ý tới những con heo Peppa đang chạy đi chạy lại kia nữa, ma sát giữa môi và răng khiến anh có chút tỉnh táo.
"Yêu Nhi..." Anh kinh ngạc nhìn cô.
Khương Mạn dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: "Bánh crepe trứng... cũng biết nói chuyện à?"
"Mình lại tiến hóa rồi à? Mình còn có thể nói chuyện với bánh crepe trứng sao?"