Trần đầu trọc muốn giải thích, bọn họ thực sự không hiếu kỳ... Loại nấm này được người thân ở quê gửi lên cho..
Ngay sau đó, Trần Minh như nhớ ra điều gì đó.
"Xong đời rồi, xong đời rồi! Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!!"
"Chết tiệt! Sao điện thoại của hai người đều tắt!"
"Không đúng, cả hai bọn họ đều chặn mình rồi à?!"
……
Lúc này tại biệt thự.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên ngồi xếp bằng đối mặt với nhau, mặt bọn họ không biểu cảm, nhìn giống như những cao thủ võ lâm trong phim điện ảnh đang muốn truyền công cho nhau.
Hai mắt Khương Mạn nhìn thẳng: "Trên mặt anh có nhiều bánh crepe trứng quá."
Bạc Hạc Hiên: "..."
Khương Mạn: "Tôi ăn được không?"
Bạc Hạc Hiên: "... Sao heo Peppa trên đôi dép của em lại nhảy nhót vậy?"
Người này hỏi một đằng người kia trả lời một nẻo, ông nói gà bà nói vịt…
Khương Mạn nuốt nước bọt: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa..."
Khương Mạn duỗi thẳng chân ra, ngã nhào lên thân thể người đàn ông, mở miệng và cắn vào môi anh...
Đôi môi mềm mại, một cái chạm thân mật...
Môi của người đàn ông rất mềm, bạc hà trong miệng còn chưa tan hết, đầu lưỡi và môi còn vương lại vị ngọt. Ánh mắt Khương Mạn mơ màng, cả người cô ngồi ở trên người anh, hai tay khóa chặt cổ người đàn ông lại giống như yêu nữ bắt được con mồi.
Cô cắn lên môi Bạc Hạc Hiên, m*t nhẹ để đuổi theo vị ngọt trên môi anh. Nhưng vị ngọt nhạt hơn một chút khiến cô cảm thấy không hài lòng nữa.
Khương Mạn ngẩng đầu lên, li3m li3m đôi môi đỏ mọng, ánh mắt vẫn còn sững sờ, đầu hơi nghiêng sang phải:
"Bánh crepe trứng vị bạc hà... Tôi muốn..."
Bạc Hạc Hiên chống tay lên mặt đất ngồi dậy, xúc cảm trước đó vẫn còn vương lại trên môi. Ảo giác và thực tại xen lẫn vào nhau khiến tinh thần anh trở nên hỗn loạn.
Anh nhìn thấy trong nhà toàn là "heo Peppa đang chạy đi chạy lại", cúi đầu nhìn Khương Mạn đang nằm bò trên ngực mình đang cố gắng "ăn bánh crepe trứng" rồi nói:
"Yêu Nhi, trong nhà nhiều heo Peppa quá, chúng đều đang bay..."