Khương Nhuệ Trạch tự tát một cái vào mặt, đầu óc quay cuồng. “A! Khương Nhuệ Trạch mày là đồ ngu! Mày còn mắng em mình là khủng long chúa!!!”
“Không xong rồi! em gái nhỏ đang ở nhà tên Hạc Hiên, tên súc sinh Hạc Hiên…..”
“F**** f**** f****!!!”
Ngày tiếp theo, Khương Mạn dậy rất sớm, hôm qua trên đường tới đây cô nhớ có một cái hồ nhân tạo cho nên chuẩn bị chạy quanh hồ một vòng, tiện đường dắt chó đi dạo.
Vừa mở cửa ra có một thân ảnh cao to lao tới vung nắm đấm. “Bạc Hạc Hiên, mau chịu chết –“
Khương Mạn nắm lấy cánh cửa nghiêng người về sau chân hất về trước. Đối phương vừa ý thức được định thu nắm đấm thì đã muộn……
“A – ”
Khương Nhuệ Trạch xoắn cả hai chân vào nhau từ từ quỳ xuống đất…..
Khương Mạn hừ một tiếng, cạn lời……
Con chó ngóc bên cạnh sủa inh ỏi, chạy tới ngửi ngửi người Khương Nhuệ Trạch rồi ghét bỏ chạy đi mất.
Khương Mạn lập tức nắm lấy cơ hội xuất thủ: “Đừng hoảng loạn! Bình tĩnh! Tôi gọi 120*!
(*gọi xe cứu thương)
“Không cần!” đau đớn trên mặt Khương Nhuệ Trạch tan biến, giống như người sắt kiên cường đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười dịu dàng.
Đôi mắt hồng hồng, thâm tình nhìn Khương Mạn, giọng điệu nhẹ nhàng tới mức làm người ta phát kiếp: “Yên tâm, anh không sao! Chuyện nhỏ thôi mà! Còn khoẻ lắm!”
“Tiểu Mạn em đi tập buổi sáng à? anh đi với em nhé…….”
Cánh tay Khương Mạn nổi hết da gà lên, từ từ lùi lại sau, “Anh…..Chưa tỉnh rượu?”
Khương Nhuệ Trạch vỗ ngực, “Chút rượu đó nhằm nhò gì với anh, Tiểu Mạn anh …….”
Khương Mạn càng lùi về sau, đá cả vào con husky ở bên cạnh. Con chó ngốc lao lên trước, cảnh giác sủa inh lên: “Gâu gâu gâu! Ow ow –”
Khương Nhuệ Trạch nghẹn lời, nhìn chằm chằm Khương Mạn muốn tiến lên trước lại bị con chó ngốc chặn đường. Tình cảnh đang lúc bế tắc thì Bạc Hạc Hiên từ tầng ngầm đi lên.
“Anh dậy vừa đúng lúc, Khương – husky giao lại cho anh, tốt nhất tiễn anh ta đi đi……”
Khương Mạn một lời khó nói hết mọi chuyện chỉ chỉ cánh cửa rồi chỉ người nào đó.
“Tôi cũng không biết tại sao, chỉ đá anh ta môt cái mà bây giờ lại tổn thương não……”