Người đàn ông ở bên kia còn chưa kịp nổi giận thì anh ta lại lôi con át chủ bài ra: “Là chuyện em gái chúng ta đấy!”
Một lúc sau giọng nói trầm thấp của Khương Lệ Sính mới vang lên: “Cho mày nửa tiếng, về nhà ngay.”
“Không về!” Khương Nhuệ Trạch cáu kỉnh trả treo: “Em còn có việc chưa làm xong, anh đừng có mà gây rối, dập đây!”
Nói xong thì trực tiếp dập máy, Khương Nhuệ Trạch lại đeo tai nghe lên nghe tiếng nói trong phòng bệnh VIP. Có y tá đã phát hiện ra Phong Lăng bất tỉnh, liền gọi bác sĩ điều trị cho anh ta. Khương Nhuệ Trạch ra tay có chừng mực cùng lắm nửa tiếng sau Phong Lăng sẽ tỉnh lại.
Anh ta nhìn đồng hồ, hai mười phút sau Phong Lăng tỉnh lại. Vừa tỉnh lại đã chửi mắng bảo an của bệnh viện một trận, sau đó gọi điện cho vệ sĩ riêng của mình tới đây.
Điều này chứng minh trong lòng hắn có chuyện mờ ám, sau khi bị Khương Nhuệ Trạch doạ cho chết kiếp mà lại không dám báo cảnh sát.
Sau khi nổi giận xong thì đuổi hết mọi người ra ngoài, vội vã gọi điện cho ai đó.
“Bố……Con bị người ta để ý rồi, con nghi ngờ là người của Khương Lệ Sính…..Anh ta đang điều tra Khương Mạn…..”
“Con đê tiện Khương Mạn này cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận rồi! con làm thế nào đây? Hôm nay còn suýt mất mạng!”
“Bố yên tâm, con không nói sự thật, con bảo Khương Mạn là con gái Khương Nhược Lai, dù gì cô ta và Khương Nhược Lai là cô cháu ruột nên cũng giống nhau, nói là con gái của Khương Nhược Lai sẽ không bị nghi ngờ gì!”
“Khương Lệ Sính hận chết người nhà họ Khương, anh ta lại đang muốn tìm em gái ruột, chứ không phải em họ!!”
“Ai biết được Khương Mạn lớn lên giống bố hay giống mẹ hay không, nhưng lại giống cô mình như đúc!”
“Con nghĩ vấn đề nằm trên người tên mê cờ bạc Khương Hổ, con nghe nói hắn về Bắc Thành rồi, có khi đang bị người của Khương Lệ Sính truy bắt! còn có cả con mụ ngu ngốc Lý Vân nữa, chưa thấy làm được gì đã đổ bể hết rồi! con cũng tán đổ Hoa Viện rồi, để cô ta ngả vào nhà giàu, đúng là đồ ngu ngốc!”
Giọng Phong Lăng có chút âm hiểm: “Bố cứ yên tâm, kể cả Khương Hổ và Lý Vân có đứng trước mặt Khương Lệ Sính hắn cũng không nhận ra đâu.”
“Lúc đầu đã bảo bác sĩ thẩm mỹ làm lại khuôn mặt của hai vợ chồng này rồi. Cũng không lưu hồ sơ ở bệnh viện chỉ cần bịt được mồm Lý Hổ thôi, không ai biết Khương Đại Cường là Khương Hổ đâu!!”
“Chuyện này đừng nói cho hội trưởng Khương, nếu ông ta biết chúng ta tự ý hành động, tập đoàn nhà ta coi như tiêu đời.”
“Bố cứ yên tâm, Khương Mạn không chạy được ra khỏi lòng bàn tay của con đâu! Chỉ cần cô ta yêu con, đến lúc đó chả cần phải xu nịnh hội trưởng Khương nữa, Khương Lệ Sính còn dám đối phó với em rể mình sao?”
“Tài sản của gia tộc Lancelot cũng không kém nhà họ Khương là mấy đâu!”
…….
Trong xe.
Nửa người của Khương Nhuệ Trạch tê cứng. Anh ta ném tai nghe sang một bên nuốt một ngụm nước bọt.
“Khương……Khương Mạn…..Chính là em gái nhỏ?”
Em…..Em ấy thật sự là em gái nhỏ?
Bốp!