Bạc Hạc Hiên cau mày bước tới bên cạnh, vừa định mở mồm nói thì nghe thấy Khương Nhuệ Trạch gầm gừ lẩm bẩm: “A!!! em gái tôi sao đáng yêu thế này chứ!!!!”
Não giống như có tiếng đứt phựt của sợi dây lý trí. Mặt Bạc Hạc Hiên tối sầm lại, như là nhận thức được chuyện gì dùng toàn lực đá vào mông Khương Nhuệ Trạch.
Đồ cuồng em gái đều phải giết hết!
“A – ”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Khương Nhuệ Trạch ngã nhào xuống đất như là con chó ăn *** vậy.
“Bạc, Hạc, Hiên!!!” Khương Nhuệ Trạch bò dậy, quay đầu lườm người đàn ông đang đứng ở cửa, ánh mắt hung dữ.
Bạc – Kẻ huỷ diệt mấy đứa cuồng em gái – Hạc Hiên mặt mũi vô cảm nhìn bạn mình, nhếch môi cười khinh bỉ đồng thời giơ hai ngón tay lên.
Ý nghĩa rất đơn giản.
“Hai phút đập chết tôi? Cậu coi thường ai đấy?”
Khương Nhuệ Trạch lao tới, cánh tay trái của Bạc Hạc Hiên chặn được nắm đấm của anh ấy, lùi lại một bước đồng thời lôi cả cơ thể Khương Nhuệ Trạch về phía trước. Bẻ gập lại cái tay phải của anh ta ra sau gáy.
Khương Nhuệ Trạch cũng chặn tay lại khiến Bạc Hạc Hiên phải thả cái tay đang siết lấy tay anh ra, Bạc Hạc Hiên nhanh chóng dùng ba ngón tay cuộn lại giống như nắm đấm đấm thẳng vào ngực Khương Nhuệ Trạch.
Sắc mặt Khương Nhuệ Trạch thay đổi, bây giờ mà thủ thế thì không kịp, nắm đấm của Bạc Hạc Hiên đã gần tới ngực thì hoá thành một cái vỗ, nhẹ nhàng đập vào lồ ng ngực Khương Nhuệ Trạch. Dù có nhẹ nhưng vẫn phát ra một tiếng bụp.
Khương Nhuệ Trạch ôm ngực hự một tiếng, chân lùi về sau hai bước, kết quả là ngã đúng cái chỗ vừa ngã lúc nãy. Vết thương “cũ” do em gái nhà mình tạo ra lại đau. Mông anh ta đập mạnh xuống đất, tay trái ôm ngực tay phải ôm mông, khổ không gì tả nổi……
Bạc Hạc Hiên đưa tay đẩy gọng kính, lạnh nhát nói: “Giết cậu, hai phút là đủ.”
Khương Nhuệ Trạch ho khan một tiếng, sau đó nhướng mày giận dữ: “Cậu có phải người không! Lại còn dùng võ cổ truyền đánh người ta, dùng lực như thế. Muốn giết tôi thật à?”
Nếu mà muốn giết hắn thật thì đã chả chuyển từ nắm đấm sang vỗ ngực.
“Đêm qua cậu quay lại đây cả đêm cứ làm loạn ở phía bên ngoài biệt thự, tôi không báo cảnh sát đã là nhân từ lắm rồi.”
“Cậu nhân từ? Cậu có nói chuyện đạo đức được không?” mặt Khương Nhuệ Trạch nhăn nhó: “Tôi hỏi cậu, tối qua cậu có làm gì Khương Mạn không?”
“Sau khi tôi đi cậu có bật camera lên không? Có nhìn trộm em ấy ngủ không? Tôi nói cho cậu biết bắt đầu từ hôm nay tránh xa em ấy ra!”
“Không! Tốt nhất cậu biến đi! Cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em ấy, tôi không cho phép cậu hít thở chung một bầu không khí với em ấy!”