Lục Minh dửng dưng nhíu mày.
Nhạc Nhu ngồi đối diện, nhịn cười đến mức bả vai run rẩy. Có lẽ trên thế giới này chỉ có Cảnh Y Nhân dám làm thể với2Hắc Long, hơn nữa anh ta lại không thể phản kháng.
Đạo lý này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Một kẻ bá đạo, độc tài, không thể nói lý lẽ6như Hắc Long phải gặp phải kiểu người chính trực, nghĩa khí, ngay thẳng như cảnh Y Nhân thì mới có thể giáo huấn anh ta biết ngoan ngoãn vâng lời... Đúng lúc7này, Ngô Tú Quyển dắt Cầu Cầu từ trên tầng xuống dưới nhà.
Cầu Cầu ôm một lọ kẹo trái cây trong lòng, chạy vào phòng khách nhưng không thấy Hắc Long đâu.
Cái đầu4nhỏ quay xung quanh tìm kiếm, rồi bé hỏi Ngô Tú Quyên “Bà ơi, cha cháu đâu ạ?”
“Chắc là cha cháu đang chơi mạt chược rồi.” Ngô Tú Quyên chỉ vào phòng. Cầu6Cầu buông tay Ngô Tú Quyên ra, nhìn ngó nơi chơi mạt chược nhưng hình như vẫn không tìm thấy. Sau đó, bé chạy vài bước vào phòng, tới gần bàn mạt chược hơn. Đôi mắt to tròn quét một vòng, sau đó bé lại chạy về, nói với Ngô Tú Quyên: “Bà ơi, cha cháu không ở đó.”
Mọi người ngồi quanh bàn mạt chược nghe thấy lời nói của Cầu Cầu, ai cũng nhịn cười đến mức sắp nội thương, cậu bé ngay cả cha mình cũng không nhận ra được.
Chỉ có Hắc Long là đen mặt.
Cầu Cầu đứng giữa phòng khách gọi to: “Cha ơi cha! Cha đang ở đâu thế?” Vài người trong phòng đều nhìn thấy rõ hành động của Cầu Cầu. Nhạc Nhu thật sự không nhịn được, phì cười ra tiếng. Cảnh Y Nhân cũng cười ha ha. Chỉ có Hắc Long là sầm mặt xuống, sắc mặt đen kịt như Diêm vương, mây đen phủ kín đỉnh đầu. Anh ta chỉ hận không thể giết hết kẻ nào cười anh ta.
Anh ta là vương tử kiêu ngạo của một quốc gia, sống gần 30 năm, vậy mà lại bất lực khi bị người ta đùa dai như vậy.
Hắc Long tức giận vỗ bàn, nhe răng nhếch miệng mà quát lên: “Còn dám cười à! Lát nữa tôi mà thắng, tôi sẽ khâu miệng của mấy người lại ngay lập tức!”
Hắc Long vừa dứt lời, giọng nói non nớt, ngỡ ngàng của Cầu Cầu vang lên trong phòng khách: “Ủa? Rõ ràng cháu nghe thấy tiếng cha, sao lại không thấy người đâu cả” Sau đó Cầu Cầu đi tới, đôi mắt tròn vo cẩn thận nhìn trộm Hắc Long. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé từ ngỡ ngàng, đến bỗng nhiên hiểu ra, sau đó bé giật mình, lại sau đó, cái miệng nhỏ khẽ run rẩy.
Hai bàn tay mũm mĩm vội che miệng lại, bả vai nhỏ run run, đôi mắt xinh đẹp cong lên thành một đường chỉ:
“Cha ơi, sao cha lại thành ra thế này?” Cầu Cầu che cái miệng nhỏ nhắn, tiếng nói lí nhí không rõ, cố gắng không cho mình cười ra tiếng. Nhưng nín nhịn thế này thật sự khó chịu. Một khi cười lên là bé không kiềm lại được, mặc dù là cười trộm, Cầu Cầu cũng đã phải nhịn đến mức nấc cụt.
cảnh Y Nhân xấu xa nhắc nhở Cầu Cầu: “Lát nữa con có thể sửa lại, gọi anh ta là mẹ.”
Hắc Long tức giận trừng Cảnh Y Nhân.
Ngô Tú Quyên ở phòng khách rót nước, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cười, bà đặt chén trà xuống, đi tới góp vui. Nhưng vừa nhìn thấy, Ngô Tú Quyên đã sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, sau đó lại đỏ lên, hình như bà muốn cười mà lại phải cố nhịn vì sợ mất hình tượng, bà cố gắng không cho mình cười ra tiếng, lễ phép nói: “Ngài Hắc Long, cậu sao vậy?”
Hắc Long lạnh mặt, hung hăng nhìn cảnh Y Nhân chằm chằm. “Phu nhận đúng là có cô con dâu tốt, mặt mũi của tôi đều bị cô ta vứt hết rồi.”
“...” Ngô Tú Quyên lúc này mới hiểu ra, bà cố mím môi lại, muốn ngừng cười, rồi giả vờ trách cứ Cảnh Y Nhân: “Y Nhân, sao con lại làm như thế? Ngài Hắc Long là vương tử nước F đấy!”