“Anh chỉ mua ở cửa hàng tiện lợi bình thường thôi.” Nhạc Phong trả lời cực kỳ đơn giản.
Vì hộp sữa này, Nhạc Phong đã đi mấy con phố mới tìm được ở một cửa hàng tiện lợi chỉ bán hàng nhập khẩu. Cảnh Y Nhân thắng, lại đến lượt cổ trừng phạt người khác. Từ hồi nãy, cô vẫn chỉ trừng phạt Lục Minh, không phải hôn môi thì là gãi ngứa, cảm thấy không thú vị lắm. Ý định đùa dai trong đầu cô lại đột nhiên tràn lên. Cô gọi người giúp việc đang2làm ngoài phòng, nhờ họ lấy túi đựng mỹ phẩm mà cô để trong xe Lục Minh đến. Chỉ một lát sau, người giúp việc cầm túi đựng mỹ phẩm màu vàng rực rỡ đến cho Cảnh Y Nhân. Nhạc Nhu vừa liếc mắt liền nhận ra chiếc túi đựng mỹ phẩm ấy của Cảnh Y Nhân, bấy giờ mới nhớ chuyện lần trước cô đã từng dùng nó, cũng quên trả lại kẹp tóc cho Cảnh Y Nhân.
cảnh Y Nhân lấy từ trong túi ra một chiếc lược, dây chun buộc tóc và son môi. Hắc Long6vừa thấy thế liền giận dữ mắng: “Cảnh Y Nhân, cô định giở trò gì thế? Cô dám trang điểm Nhạc Nhu thành diễn viên hỗ khúc thử xem!”
“Ai bảo tôi muốn trang điểm cho chị ấy?” Nói xong, Cảnh Y Nhân đứng lên, đi ra sau lưng Hắc Long. “...” Hắc Long vừa xấu hổ vừa khẩn trương, khóe miệng hơi run rẩy.
Anh ta xoay người lại, đôi mắt màu mực xinh đẹp trừng Cảnh Y Nhân, cảnh cáo cô với vẻ đề phòng: “Cô muốn làm gì?”
“Đã cá cược thì phải chịu! Đừng nhúc nhích.” Cảnh7Y Nhân dùng sức xoay đầu Hắc Long lại. Cô tháo bím tóc sau gáy anh ta ra. Mái tóc dài ngang vai, mềm mại như tơ xõa xuống. Tóc của Hắc Long dài hơn tóc của đàn ông bình thường, cho nên cũng tiện buộc lại. Cảnh Y Nhân cười đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn nghiêm túc tết tóc hai bên cho Hắc Long.
Tay cô nhanh chóng tết bím tóc sau gáy Hắc Long. Chỉ một lát sau, hai bím tóc tết nho nhỏ xuất hiện sau tai Hắc Long, giống như hình chữ4bát, cô còn buộc thêm vòng hoa màu hồng nhạt, rồi lấy kẹp tóc đính đá trên đầu xuống, hất toàn bộ tóc mái của anh ta lên và kẹp cố định lại, để lộ ra vầng trán hoàn mỹ điển trai.
Lục Minh, Nhạc Phong, Nhạc Nhu ngồi bên cạnh đều trùng to mắt nhìn Hắc Long như nhìn quái vật. Mặt Hắc Long đen sì như đáy nồi, anh ta cảnh cáo:
“Cảnh Y Nhân...”
Hắc Long nghiến răng nghiến lợi, còn chưa nói xong, đột nhiên khuôn mặt anh ta bị Cảnh Y Nhân dùng sức nhào6nặn, ép môi của Hắc Long phải cong lên.
“Ngoan nào, đừng lộn xộn, nếu không tô son lên môi sẽ không đẹp đâu.” Cảnh Y Nhân cong môi lên như đang trêu đùa trẻ con, ý bảo Hắc Long học động tác của cô. Cô cầm thỏi son tô lên đôi môi mỏng khiêu gợi của Hắc Long. Đôi mắt màu mực của Hắc Long nổi sóng cuồn cuộn, chỉ hận không thể giết chết Cảnh Y Nhân, nhưng anh ta không thể làm được, ai bảo anh ta chơi thua.
Khuôn mặt tuấn dật của Hắc Long đen như Diêm vương, anh ta cảnh cáo: “Cảnh Y Nhân, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”
Cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng, mặc kệ anh ta, tiếp tục bôi trát.
Hắc Long không hổ là người mang huyết thống quý tộc của nước F, chưa nói đến dáng vẻ tuấn dật, làn da còn đẹp hơn da phụ nữ. Lúc này anh ta bị buộc hai bím tóc nhỏ, tô son môi, sửa lại kiểu tóc, trông cực kỳ giống một người phụ nữ xinh đẹp, nếu không phải thân hình cao lớn khôi ngô đang mặc âu phục thì có lẽ người khác sẽ tưởng anh ta là phụ nữ, đặc biệt đôi mắt xanh của anh ta ánh lên màu tím nhạt dưới ngọn đèn, thần bí đến mức mê hoặc lòng người.