“Y Nhân, sao con lại làm như thế? Ngài Hắc Long là vương tử nước F đấy, con làm vậy với người ta, ngộ nhỡ sau này nước F biết được, họ sẽ cho rằng chúng ta bắt nạt vương tử của họ đấy!”
Cảnh Y Nhân cười nhẹ: “Đã cá cược thì phải chịu chứ ạ, nơi này đâu có phóng viên, ngoài chúng ta ra thì không có ai biết đâu ạ.” Cầu Cầu bên2cạnh cũng hùa theo: “Cha ơi, cha thế này xinh đẹp lắm.” Ngô Tú Quyên giảng hòa: “Nếu ngài Hắc Long đã cùng bọn họ chơi trò chơi thì đừng nên để ý mấy thứ này nhé. Cậu cứ coi như người một nhà cùng chơi đùa là được.” Nói xong, Ngô Tú Quyền thật sự không nín được, vội xoay người tìm chỗ không có ai để cười. Vương tử của một quốc gia mà6lại bị bắt nạt đến mức này, nếu thực sự có phóng viên ở đây thì ngày mai, toàn thế giới đều sẽ biết dáng vẻ này của Hắc Long. Nhạc Phong và Lục Minh cũng chịu thua Cảnh Y Nhân, đúng là chỉ có cô mới nghịch ngợm đùa dai đến thế. Vương tử của một quốc gia bị cô hành đến mức này, Hắc Long bị mất mặt ra tận nước ngoài rồi. Chỉ7một lúc sau, người giúp việc mang trái cây đã được rửa sạch đến, nhân tiện dắt Cầu Cầu đi. Bọn họ lại chơi thêm một tiếng nữa. Thời gian không còn sớm, Nhạc Nhu nói chỉ chơi ván cuối cùng này là dừng. Suốt cả đêm Hắc Long không thắng một ván nào. Những ván cuối cùng này, Hắc Long lại thắng, anh ta kích động đến mức lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng thì4anh ta cũng có cơ hội phản công một lần rồi. Anh ta vỗ bàn, chỉ một lượt vào bọn họ.
“Xem bản vương tử hôm nay có trừng trị mấy người đến chết không nhé!”
Lục Minh thản nhiên nhắc nhở: “Thắng một ván chỉ có thể lựa chọn trừng phạt một người thôi.”
“...” Nghe vậy, trong lòng Hắc Long lộp bộp một trận, nhất thời bối rối. Nếu anh ta bắt nạt Cảnh Y Nhân hoặc6Lục Minh để trả thù, anh ta sẽ không có cơ hội “trừng phạt” Nhạc Nhu nữa.
Đêm nay, anh ta không có ý định để cho Nhạc Nhu chạy thoát dễ dàng như vậy, nhưng Nhạc Phong đang ở đây, nếu anh ta không có lý do gì để ràng buộc Nhạc Nhu thì chắc chắn không thể ngăn được Nhạc Nhu đi theo Nhạc Phong. Hắc Long suy đi nghĩ lại, tính toán mấy lần, cảm thấy giữ Nhạc Nhu lại quan trọng hơn.
Vẻ mặt của Hắc Long trở nên ngưng trọng, anh ta dời tầm mắt về phía Nhạc Nhu.
“Đêm nay, em hãy nhận lấy sự trừng phạt của bản hoàng tử đi!” “Két...!” Một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng chiếc ghế dựa mà Nhạc Nhu ngồi ma xát xuống mặt đất.
Tuyên bố cuối cùng của Hắc Long làm Nhạc Nhu như rơi xuống địa ngục, cô khủng hoảng đến mức chân giẫm mạnh xuống sàn khiến ghế dựa bị xê dịch ra sau. Nhạc Nhu trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Long đang đứng trước mặt, anh ta giống như Tu La địa ngục, sau lưng anh ta là ngọn lửa cháy hừng hực, hai tay chống nạnh cười dâm tà đáng khinh với cô. Có ai tới cứu cô không???
“Nhạc Nhu, đã cá cược thì phải chịu.” Hắc Long nhắc nhở, dường như sợ Nhạc Nhu chạy mất. Nhạc Nhu đương nhiên là muốn bỏ chạy, dù sao cứ ra khỏi căn phòng này là ăn quỵt được.
Nhạc Nhu đưa mắt nhìn Nhạc Phong cầu cứu. Nhạc Phong lại tỏ ra, “Chuyện của mình thì tự giải quyết, đừng dài dòng”, anh ta thản nhiên liếc Nhạc Nhu một cái rồi đi về phía đại sảnh chính. Nhạc Nhu biết Nhạc Phong đã giúp cô quá nhiều, nếu cô mà đủ quyết tuyệt thì Hắc Long đã không bám riết đến vậy.
Cho nên, lần này Nhạc Phong không định giúp cô nữa mà để tự cô giải quyết. Khi tan cuộc, đôi vợ chồng Cảnh Y Nhân chuẩn bị đi về. Mọi người sau khi hàn huyên một lát thì ai về nhà nấy, riêng Nhạc Nhu cứ bị Hắc Long đeo bám...
Khó khăn lắm mới tìm được Nhạc Nhu, làm sao Hắc Long có thể để cô trốn thoát được.
Khi Cảnh Y Nhân và Lục Minh lái xe trở về nhà đã là 9 giờ tối. Vừa bước sang năm mới, bên ngoài xe lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa từ đằng xa truyền đến, trên đường chỉ có ánh đèn neon lấp lóe. Các cửa hàng hai bên đường cái của vùng ngoại thành này đã sớm đóng cửa.