Vợ À! Hãy Đến Đây Chà Đạp Anh Đi

Chương 31: Về nhà




"Này, đi lâu như vậy anh không cảm thấy em nặng chút nào sao?"

"Có"

"...."

"Nhưng không sao, bởi vì anh đang cõng cả thế giới của mình trên lưng mà, cõng cả đời rồi cũng quen"

"...."

Giọng hắn trầm ổn tựa như tiếng đàn dương cầm du dương vang lên bên tai cô.

Giống như mật ngọt rót thẳng vào trái tim cô làm tim cô khẽ rung động.

Ấm áp như vậy...ngọt ngào như vậy, đúng là còn ngọt hơn cả đường.

Hắn nói...hắn đang cõng cả thế giới trên lưng mình bởi vì cô chính là cả thế giới của hắn.

Ninh Ninh xúc động ôm chặt lấy cổ hắn, đầu tựa vào vai hắn tựa như có thể nghe thấy trái tim hắn cũng đang đập loạn vì mình.

Là đập bởi cô sao?

Trái tim này đập chỉ bởi mình cô sao?

Đối với hắn, cô là cả thế giới...Mất đi cô, thế giới của hắn sẽ dường như sụp đổ.

Còn đối với cô...hắn là gì đây?

Có lẽ là nguồn sống...Là oxi...Mất đi hắn, cô giống như cây thiếu oxi...cô sẽ chết mất...-----------Diệp Hạo Nhiên đưa Ninh Ninh về đến biệt thự Hải Hoa.

Vừa đi vào cửa, đã thấy trong phòng khách chậc kín người.

Mẹ hắn, thậm chí còn có bố mẹ cô, quản gia, người hầu, vệ sĩ,...

Đầu Ninh Ninh lại có chút choáng!

Đệch!

Cô chỉ là nhất thời nổi hứng đi chơi thôi mà.

Có cần tụ họp đông người khoa trương vậy không?

"Ninh Ninh" Mẹ cô thấy cô an toàn trở về, liền đứng dậy từ trên ghế sô pha đi tới: "Con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

Vừa nói bà vừa xoay người cô qua lo lắng kiểm tra.

"Con không sao đâu mẹ, thật đấy".Ninh Ninh nắm lấy bàn tay bà an ủi, nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của mẹ khiến cô không khỏi đau lòng có chút tự trách.

Nghe nói, bà còn vì tin cô bị bắt cóc mà ngất xỉu.

Mẹ cô vốn là một người phụ nữ dịu dàng yếu đuối, bà được bố cô chăm sóc và bảo bọc rất tốt nên vốn bà chưa từng trải qua chuyện gì kích thích quá lớn như vậy.

Ninh Ninh biết, lần này bà đã bị cô dọa sợ rồi!

"Không sao là tốt rồi, mệt mỏi thì mau đi nghỉ ngơi đi" bố cô ở một bên trầm thấp lên tiếng.

Ông là một người rất ít nói, sự quan tâm của ông luôn luôn là được thể hiện bằng hành động."Con nghe nói, anh con..." Ninh Ninh đang muốn hỏi bố mẹ về anh trai mình nhưng khi hỏi đến giữa chừng thì ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Dường như biết cô muốn hỏi gì, bố mẹ cô liền có chút bối rối, mẹ cô khẽ hắng giọng.

"À...con muốn hỏi Vấn Kỳ ấy à, thằng bé cũng vừa qua đây nhưng nghe tin đã tìm được con và con vẫn an toàn, thế là nó lại vội vàng đi luôn rồi"

"Vâng, con biết rồi"

Ninh Ninh nghe vậy, cũng không hỏi bất cứ gì thêm nữa.

Chỉ là trong lòng không khỏi có chút mất mát...5 năm rồi, anh vẫn chán ghét cô, thực sự không muốn gặp cô như vậy sao?

"Hạo Nhiên đâu rồi?" bố cô hỏi.

Nghe vậy, lúc này Ninh Ninh mới để ý cái người luôn đi theo phía sau cô vào từ lúc nãy tới giờ đã không thấy tăm hơi đâu, ngay cả mẹ chồng cô cũng thế.

"Không phải anh ấy..."

Ninh Ninh đang muốn nói là không phải anh ấy vẫn luôn đi theo phía sau con sao?lời còn chưa kịp dứt đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh vang lên.

"A....mẹ"

Choang! Choang!Choang!

Tiếng kính vỡ liên tiếp vang lên, khiến mọi người trong nhà không khỏi giật mình đứng ngây người.

Còn tưởng là có khủng bố đến đây?

"Mẹ...Đây là nhà của con...của con" tiếng kêu bất lực của người nào đó lại vang lên.

"Nhà mày thì sao? Tao đập xong tao xây lại còn không được sao?"

Bên ngoài, chỉ thấy mẹ chồng cô trên tay đang cầm một cây gậy bóng chày giơ cao, bên dưới là gần 20 quả bóng đang nằm long lóc.

Mọi người: "...."

"Chạy đi, mày chạy tiếp nữa có tin tao đen nhà mày đánh sập".

"Mẹ, con nhận...con nhận, con sai rồi, Con không nên để con dâu mẹ một mình, là con không bảo vệ được tốt cô ấy, là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con".

Diệp Hạo Nhiên đứng trốn ở đằng sau một bồn hoa cây cảnh, ánh mắt đáng thương nhìn mẹ mình, dáng vẻ chắp tay thành khẩn hối lỗi, thật giống như đem tất cả lỗi lầm để lên đầu mình.

Người mẹ nào đó thấy vậy chỉ khẽ hừ hừ mũi một tiếng: "Thế này còn tạm được"

Diệp Hạo Nhiên: "...." nào có ai đối xử với con trai ruột của mình như mẹ hắn không?

Hắn nghi ngờ mình quả không phải là con trai ruột của bà mà là con ghẻ thì hơn.

Hắn nghĩ, có khi hắn chỉ là con rơi con rớt được bà nhặt về, khả năng này có khi còn đáng tin hơn.

"Mẹ, đừng đánh...đừng đánh...đánh nữa là nhà mình 'tuyệt chủng giống' đấy"

"Tuyệt chủng thì sao? Tưởng mẹ mày không sinh được chắc, mẹ thà sinh đứa khác để Ninh Ninh lấy làm chồng còn hơn là lấy mày"

Ninh Ninh: "...."

Đệch!

Nằm không cũng trúng đạn.

Người nào đó nghe thấy mẹ mình nói vậy liền có chút bất mãn, hừ lạnh phản bác: "Không được, Ninh Ninh là của con, mẹ bỏ ngay cái ý định đó đi".

"Á À...Con trai, thì ra cuối cùng mày vẫn chọn cái chết".

Lời bà vừa dứt, 'Vù' một tiếng chỉ thấy một quả bóng chày tạo thành một đường Parabol tuyệt đẹp, sau đó bay thẳng chính xác đến chỗ hắn.

Diệp Hạo Nhiên trốn sau bồn hoa khẽ trợn tròn mắt...

Một giây cuối cùng khi quả bóng sắp rơi xuống trúng hắn, cả người Diệp Hạo Nhiên liền nhanh nhẹn né tránh.

Hắn vừa xoay người liền đụng trúng một người đang đi tới, mất thăng bằng cả hai cùng nhau ngã nhào xuống đất.

Cả người hắn liền nằm đè lên một thân hình mềm mại.

Cảm nhận được thân hình mềm mại trong lòng, Diệp Hạo Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lúc này mới để ý cúi xuống nhìn người dưới đất, mặt đối mặt, mắt chạm mắt...ngay lập tức thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này, giống như có ký ức thoảng qua, cả người hắn trong phút chốc lập tức cứng đờ.

Ánh mắt hắn khó tin...Thân hình liền nằm không nhúc nhích....Sao? Sao có thể?

"Anh không sao chứ?" lúc này, một thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng cất lên.

Giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn được nữa, sau đó là một tiếng cười khẽ: "Đồ ngốc, đứng lên đi, anh nằm đè lên em đau chết đi được"................